Đối mặt với tử thi số lượng đông đảo lại hình thù kỳ quái này, tôi chỉ cảm thấy một loại thể nghiệm chưa từng có, đáng sợ và hàn ý cơ hồ xâm nhập cốt tủy. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trong mắt đều là bóng chồng của những thi thể quỷ dị này.
Kích thích quá mức mãnh liệt khiến đầu tôi đau muốn nứt ra, phải nhắm mắt lại bắt buộc mình hít thở sâu, nếu không sẽ có càng nhiều suy nghĩ điên cuồng tràn ngập trong đầu.
“Đây...Đây là...” Cố Hải ngửa đầu nhìn người chết vô số ở bốn phía, sợ hãi trừng lớn hai mắt, lảo đảo lui hai bước, lẩm bẩm nói: “Tại sao...Tại sao lại biến thành như vậy...”
“Họ đều ở đây...” Không khác gì Cố Hải, Đao Diên luôn lãnh khốc khẽ run lên nói: “Đều ở đây...”
Tôi quét mắt nhìn họ, đáy lòng lạnh lẽo khó hiểu, mấy ông chú bình thường nghĩa chính ngôn từ vì huynh đệ không tiếc mạng sống này, bây giờ đều đang sợ hãi. Nếu nói họ năm đó thật sự chưa từng làm gì, đánh chết tôi cũng không tin, nếu không tại sao lại chỉ có năm bọn họ còn sống?
Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, không làm chuyện thẹn với lòng không sợ quỷ gõ cửa, phản ứng của họ cũng đủ chứng minh trong lòng họ có quỷ, mà những người chết bị chôn trong đất bùn này, chính là bóng ma sâu trong lòng họ.
Tôi cười lạnh, quay đầu nhìn Ôn Văn, nhưng phát hiện người phụ nữ này hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ duy trì tư thế bị chị Tuyền bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331909/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.