Chúng tôi dọc theo con đường đã quyết định tiếp tục đi về phía trước, sau khi ra khỏi khu rừng ma đại mạc vẫn như cũ là cảnh sắc cát vàng phủ khắp bầu trời, đất trời vẻn vẹn cách một con đường, cồn cát cao lớn kéo dài tít tắp, bất cứ sinh vật nào ở đây cũng nhỏ bé hơn cả con kiến. Tôi ngồi trên lạc đà nhìn quanh, trong đầu nhớ lại bóng đỏ cổ quái kia. Tôi hầu như có thể khẳng định, hai buổi tối trước xuất hiện bên đống lửa nhất định là tên kia, hơn nữa tôi cũng biết, nó tuyệt đối không phải đơn giản là ma quỷ thông thường. Chẳng qua nếu phải nói tên kia rốt cuộc là cái gì, tôi sợ rằng ngay cả chú cũng không cách nào nói ra được chân tướng xác thực. Trên người tên áo đỏ kia không hề có mùi của ác quỷ, lại tuyệt đối không phải người sống, chẳng lẽ nó thật sự là ma quỷ trong khu rừng ma đó sao? Tôi chợt nhớ tới câu chuyện A Mộc từng kể, trong truyền thuyết cô dâu đột ngột biến mất kia cũng mặc áo đỏ, dưới cây kia đặt tế phẩm và bia đá, e rằng chính là để dẹp yên oán khí của cô ta. Song từ biểu hiện của cô ta mỗi tối, cô ta chắc hẳn quá tịch mịch, một khu rừng to như thế, chỉ có mình cô ấy, những người trước đây đúng giờ sẽ tế bái cô ta cũng đều bị bão cát đại mạc đuổi đi, cho nên khi chúng tôi xuất hiện cô ta mới chạy tới quấy rầy, gây ra một vài thủ đoạn như quỷ xây tường vây khốn chúng tôi. Cũng may Đao Phong kịp thời dùng một túi bánh cứu vớt tâm hồn tịch mịch của cô ta, mới giúp chúng tôi thuận lợi chạy thoát. Bằng không tôi đại khái lại phải vận dụng quỷ nhãn lần nữa, lúc này mục đích còn chưa đạt được, lại phải tổn thất không ít thọ mệnh vô ích. Lần cuối quay đầu lại nhìn, khu rừng ma kia đã sắp biến mất khỏi tầm mắt, hy vọng sau khi chúng tôi đi vẫn sẽ có người đến thăm vị tân nương tử kia, tránh cho cô ấy thỉnh thoảng khuấy lên một trận gió cát tiếp theo chạy đi kéo lạc đà người ta. Gần giữa trưa, chúng tôi đến một khu di tích chỉ còn lại gạch vỡ tường đổ, A Mộc nói chỉ cần qua một đỉnh núi nữa, là có thể đến chỗ chúng tôi muốn đi, song con đường sau núi này hắn cũng chưa từng đi qua, đến lúc đó mọi thứ còn phải xem chính chúng tôi, hắn chỉ có thể cố gắng dẫn đường đến chỗ an toàn. Mảnh cát dưới chân tuy nói là di tích, kỳ thực chỉ là hang đất cổ từng có người ở mà thôi. Lúc này lại nổi lên một trận gió nhỏ, chúng tôi liền lùa lạc đà lại cùng nhau, sau đó chui vào trong hang đất tránh, thuận tiện giải quyết bữa trưa. Kết cấu những hang đất này nhìn qua vô cùng đơn giản, bảo tồn cũng khá hoàn chỉnh, diện tích trong khoảng mười mét vuông. Phía trước hang đất có nơi tương tự sân nhỏ làm từ gỗ đặc, trên vách tường bên trong thì dùng cỏ lau làm trang trí, trần là cây hồ dương khô làm xà nhà, cỏ lau và cành lá khô trộn chung làm nóc nhà. Nhìn ra được, cuộc sống của người xưa giữa đại mạc rất không dễ dàng, vì tránh bão cát tàn khốc tập kích, chỉ có thể xây nhà dưới đất, bằng không chỉ cần bão hơi mạnh chút thổi qua, thì ngay cả người lẫn nhà đều bị thổi đi. Sau khi giải quyết xong bữa trưa chúng tôi lại trở lên mặt cát, lúc này bão cát đã nhỏ hơn, nhưng vẫn không cách nào mở miệng nói chuyện. Chúng tôi theo di tích hang đất đi về hướng bên cạnh, phát hiện gần khu di tích còn có một con rãnh rất sâu, đoán chừng là một loại tương tự đường sông cổ. Đao Phong phát hiện phía dưới đường sông một ít thực phẩm đóng gói bị vứt đi, xem chừng rất mới, cậu ấy hoài nghi có người đã tới trước chúng tôi. Thế là chúng tôi không trì hoãn nữa, cưỡi lạc đà tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi qua rất nhiều hang đất tương tự, một số trong đó có vết tích hoạt động của con người rõ ràng, hơn nữa còn gần đây. Tôi nghĩ đến Đao Diên và Sở Vấn Thiên, liền nói với Đao Phong: “Cậu xem có phải hai người họ không.” Đao Phong lắc đầu, chỉ vào những dấu vết còn sót lại nói: “Nhân số không nhỏ, đây rõ ràng cho thấy là một đám người có tổ chức gây nên, số lượng ít nhất gấp đôi chúng ta.” Tôi gãi đầu, chú kịp thời xen vào nói: “Ta thấy là Đường Ninh.” Chúng tôi vừa nghe, liền im lặng không nói thêm gì nữa, bởi vì mọi người đều biết rõ, nếu là Đường Ninh tới trước chúng tôi, vậy quãng đường còn lại sẽ khó đi hơn nhiều. Ả đàn bà kia hai lần ba bận quấy rầy chúng tôi, không biết mục đích đến tột cùng là gì. A Mộc nói ngọn núi kia không lớn lắm, chẳng qua dường như khó đi, khi chạng vạng tối chúng tôi khó khăn lắm mới trèo được một nửa, xung quanh đều là từng lớp đá đứt gãy phong hóa, thỉnh thoảng có một hai con rắn mối bò qua, dọa người ta giật mình. Chúng tôi dựng lều bạt đốt lửa trại, tối ở đây qua đêm, nhưng tôi luôn cảm thấy nơi này khiến người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái, bây giờ còn không bằng trên mặt cát. Đao Phong cho rằng tôi bị mấy con rắn mối kia hù dọa, liền rải bốn phía lều một ít bột phấn, bảo tôi không cần lo lắng, những con rắn mối kia sẽ không tới gần đây. Đao Phong hiếm khi dịu dàng săn sóc như vậy, cũng làm cho tôi có loại cảm giác được cưng mà sững sờ, tôi gật đầu, thừa dịp không ai chú ý kéo cậu ấy qua hôn một cái. Con mèo đen đêm nay đặc biệt tăng động, thường thình lình chạy ra ngoài chui vào trong bóng tối, một lát lại như ăn no ưu nhã thong thả bước về, sau đó nằm ngửa phơi bụng bên đống lửa. Tôi nhàn rỗi không có gì làm, sẽ dùng cây gỗ chọt cái bụng tròn xoe của nó, trong lòng thầm nghĩ, tên nhóc này chẳng lẽ chạy đi ăn mấy con rắn mối kia, không sợ ngộ độc thức ăn à? Nhưng mà, bản thân nó đã có kịch độc rồi, e rằng bất cứ độc gì trong mắt nó cũng không coi vào đâu. Khi mèo đen lần thứ hai lén ra ngoài, tôi cũng đi theo, muốn xem nó rốt cuộc có phải đang bắt rắn mối không, thế nhưng không ngờ tốc độ chạy của nó nhanh như vậy, chưa đến vài bước tôi đã mất dấu. Vì vậy tôi lấy đèn pin mang theo người ra, bật sáng tiếp tục đi về phía trước, vùng núi gồ ghề này, đá cuội từng cụm, không để ý dưới chân sẽ bị vấp té. Tôi dọc theo con đường khá dễ đi chậm rãi lần mò về phía trước, không ngờ đi tới một tảng đá vô cùng nổi trội mà đồ sộ, tôi lo sẽ ngã xuống, liền ngổi xổm bên nham thạch, sau đó nhìn xuống dưới trông về nơi xa. Khối nham thạch to lớn này nằm ở khoảng cao nhất của núi, khi tôi nhìn xuống phía dưới, phát hiện ở chỗ rất xa có ánh lửa và bóng người rõ ràng, những ánh lửa kia nối thành một mảnh, trong mắt tôi tuy rằng rất nhỏ, nhưng thực tế chắc hẳn là một doanh địa đóng quân. Tôi nghĩ đến Đường Ninh và đội ngũ của ả, cảm thấy những ánh lửa và bóng người kia có thể chính là chúng, nhìn như vậy họ cũng không đến sớm hơn chúng tôi bao nhiêu, bây giờ cách chúng tôi cũng không xa lắm, cái này vẫn phải quy công cho lần mạo hiểm băng qua rừng ma của chúng tôi, đã rút ngắn thật nhiều thời gian đi đường. Sau khi nắm giữ hành động của đối phương, kế tiếp chỉ cần chúng tôi tăng nhanh tốc độ thích hợp sau đó vòng qua trước họ, thì nhất định có thể tiến vào cổ thành Vu Điền trước Đường Ninh, thậm chí nếu cần, chúng tôi có thể chặn giết chúng ở nửa đường, sau đó cướp đi vật liệu của chúng. Ngầm vạch sách lược xong, tôi liền đứng lên chuẩn bị đi trở về, thừa dịp thời gian còn sớm, tôi phải kể chuyện này cho chú, để ông ấy đưa ra biện pháp ổn thỏa nhất. Tôi cầm đèn pin bước xuống nham thạch, nghĩ mèo đen có phải đã tự về rồi không. Giữa lúc tôi đang phân tâm, một cái tay đột ngột vòng từ sau lưng lên, bắt lấy cổ tay tôi, dưới sự kinh hãi tôi định gọi Tiểu Hải ra, lại nghe phía sau người nọ nhỏ giọng cười nói: “Trông anh bị dọa kìa!” Tôi nghe giọng nói vô cùng quen tai, liền xoay người muốn dùng đèn pin soi mặt hắn, người nọ lại đẩy tay tôi ra, mắng: “Con mẹ nó sao cái tật xấu này của anh không bỏ hả, muốn soi mù mắt ông à.” Tôi thoáng sửng sốt, rốt cuộc biết người trước mắt này chính là cái tên Hạng Văn quen thói đánh lén sau lưng kia, vì vậy cong khóe miệng nói: “Tại sao cậu lại ở đây, theo chân Đường Ninh tới? Lần sau còn dám hù sau lưng ông đây khẳng định sẽ soi mù mắt cậu.” Hạng Văn hừ một tiếng, nhìn tôi nói: “Tôi cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ai biết sau khi ra khỏi Hoàng Kim quỷ thành thì bị trúng lời nguyền, đành phải cùng sang đây giúp đỡ. Anh vừa nãy cũng thấy rồi đó, Đường Ninh đóng trại ngay bên dưới, nhân số chúng rất đông, trong đó còn có hai người quen anh không ngờ tới.” “Ai?” “Đao Diên và Sở Vấn Thiên.” “...” Tôi kinh ngạc nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, bởi vì tôi hoàn toàn không ngờ tới, Sở Vấn Thiên và Đao Diên ấy thế mà lại thông đồng với Đường Ninh, hai người họ thực lực cường đại như vậy, rốt cuộc có nguyên nhân gì có thể khiến họ cam tâm khuất phục người ta? Huống hồ Sở Vấn Thiên và Đao Diên cũng đã nhớ ra chuyện Vu Điền cổ thành năm đó, bây giờ lại xen lẫn trong đội ngũ Đường Ninh, chẳng lẽ họ muốn đi vào Vu Điền cổ thành, mà không nghĩ ra được cách tiến vào sao? Hạng Văn thấy dáng vẻ kinh ngạc của tôi, đắc ý cười, nói: “Tôi tới tìm anh là để mời các anh gia nhập vào đội ngũ của Đường Ninh, Đường Ninh nói bây giờ mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, chỉ cần giải quyết chuyện lời nguyền xong, cô ta sẽ không so đo hiềm khích lúc trước.” Tôi hừ một tiếng, mắng: “Hóa ra là chúng tôi có lỗi với ả? Phải là chúng tôi không so đo hiềm khích lúc trước chứ.” Hạng Văn vội ho một tiếng, gật đầu nói: “Anh muốn hiểu như vậy cũng được, dù sao tôi chỉ tới truyền lời, chúng tôi trước đó phát hiện một ít đồ, mấy ngày nay đang chuẩn bị, anh có muốn tới xem không?” Tôi suy nghĩ một chút, qua đó nhìn trước một chút cũng tốt, dù sao có Sở Vấn Thiên ở đó, họ không dám hại tôi, xem rồi trở về nói cho Đao Phong họ, như vậy cũng tiện quyết định rốt cuộc nên hợp tác cùng Đường Ninh hay không. Vì vậy tôi khoát tay nói: “Đi thôi, xem xong tôi còn phải tranh thủ về ngủ.” Hạng Văn thấy dáng vẻ tôi như lãnh đạo thẩm tra, không hiền hậu gì mắng tôi một câu, liền dẫn đường đi trước. Con mèo đen kia chẳng biết lúc nào đã đuổi theo phía sau, hai cái nhảy lên vai tôi, cứ thế lười biếng nằm ở đó, tôi gãi cằm nó, sau đó cất đèn pin, hai tay đút túi đi theo sau Hạng Văn. Đám người Đường Ninh cách lều bạt của chúng tôi không xa, thế nhưng đường xá vô cùng gập ghềnh, tôi và Hạng Văn đi chừng một tiếng mới đến được, đây là dưới tình huống chỉ có hai người chúng tôi, nếu nguyên đội cùng đi, những con lạc đà kia nhất định sẽ làm chậm rất nhiều thời gian. Tôi đi theo Hạng Văn tới doanh địa của họ rồi, lại là Đao Diên phát hiện ra tôi trước, gã giật mình sửng sốt vài giây, sau đó xoay người chui vào một lều bạt, chỉ chốc lát sau liền lôi Sở Vấn Thiên ra. Sở Vấn Thiên hiển nhiên vừa định đi ngủ, quần áo còn chưa cột chắc, thấy tôi xong quần áo cũng không cột nữa, bước sang nắm bả vai tôi nói: “Sao cậu lại tới đây, không phải bảo cậu đừng dính vào chuyện này nữa sao?” Đao Diên ở bên cạnh nhìn tôi từ trên xuống dưới, chợt nhớ tới gì đó, sắc mặt âm trầm hỏi: “Thằng nhóc kia có phải cũng cùng tới không.” Tôi biết gã chỉ Đao Phong, đành phải bất đắc dĩ nói: “Bốn người chúng tôi đều tới, cộng thêm một người dẫn đường.” Đao Diên đang định phát hỏa, bên cạnh lại bước tới một cô gái mặt mũi thanh tú động lòng người, cô ta mặc quần áo dễ thương đơn giản lại cực kỳ chống lạnh, nhìn qua không khác gì các sinh viên thời nay. Cô ta đi tới trước mặt tôi, không để ý đến sắc mặt của Đao Diên và Sở Vấn Thiên, cười nói: “Xin chào, tôi là Đường Vũ, em gái Đường Ninh, chị ấy ở lều bên kia, muốn mời anh qua đó nói vài câu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]