Sau khi toàn bộ âm binh vào thành, tòa thành trì Hoàng Kim nọ liền bắt đầu dần dần tiêu tán, kéo theo hòe thụ bao bọc chung quanh, cũng chầm chậm biến mất quầng sáng. Ánh tím yếu ớt vốn tuyệt mỹ hoa lệ như ánh sáng của đom đóm lên không tan thành mây khói, mang đi khí thế khôi hoành của Hoàng Kim thành, chỉ để lại vài gốc hòe thụ khô mục sững sờ tại chỗ, càng có vẻ tịch liêu trống rỗng. 
Tôi nhìn những bóng đen cành lá chỉnh tề trang nghiêm kia một vòng, nghĩ đến Hoàng Kim quỷ thành theo như lời Đao Phong, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi........ Các anh cũng đều thấy được?” 
Hoàng Kim thành mặc dù đã biến mất, nhưng khí âm hàn xung quanh này vẫn chậm chạp không chịu tán đi, tôi lạnh đến khép chặt quần áo, giọng nói đều có chút run rẩy. 
“Đương nhiên thấy được.” Ông chú nói xong ngửa đầu nhìn phía bầu trời, bấm ngón tay suy tính: “Đó là Hoàng Kim quỷ thành nổi tiếng nhất của quốc gia cổ Nam Chiếu, xưa nay cũng chỉ là một truyền thuyết, không ngờ hôm nay cư nhiên để chúng ta đụng phải, nếu năm ấy những người đó trộm chính là ngôi mộ này, cũng khó trách từ đó về sau bặt vô âm tín, muốn đi vào đã khó như lên trời, đừng nói chi là đi ra.” 
“Vậy làm sao bây giờ, hiện giờ Hoàng Kim quỷ thành biến mất, chúng ta làm sao đi vào?” Tôi nghĩ đến những âm binh cổ quái kia, tiếp tục hỏi: “Thời gian quỷ thành này xuất hiện có theo quy luật không, hay chỉ có lúc âm binh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331848/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.