Ánh trăng như mộng chiếu qua khung cửa, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mang theo hơi lạnh thấm lên da mặt.
“Thật sự lại muốn khai chiến sao?”
Trạm Noãn Dực cũng không để ý tới lời nói bóng gió ghen tuông của Đàm Hiếu Hiên, thì thào tự hỏi.
Hắn cũng không cho rằng Gia Luật Mẫn Chi sẽ vì một cái nam sủng mới gặp mà khai chiến, Đồng quốc đối Trạm quốc luôn như hổ rình mồi, nhiều nhất cũng chỉ là mượn việc này làm cớ tuyên chiến thôi, lấy cớ có thể là một người, một con ngựa, hoặc là một thân cây, còn lần này là một cái nam sủng không hề tồn tại của Đàm Hiếu Hiên tên là “Ngải Vũ” vô tình gặp gỡ Gia Luật Mẫn Chi, tất thảy những cái đó chỉ là bề ngoài, chỉ vì lấy cái danh khai chiến mà thôi.
Nhưng một khi khai chiến cũng đồng nghĩa với thương vong vô số, trôi giạt khắp nơi, sẽ có bao nhiêu người mẹ mất con, có bao nhiêu trẻ nhỏ không còn gặp lại được cha chúng, lại còn có bao nhiêu đôi tình nhân, vợ chồng ly biệt mãi mãi; tất thảy nhân gian bi kịch, cốt nhục ly tán kia, là điều hắn không muốn thấy nhất.
Huống hồ nếu khai chiến, Đàm Hiếu Hiên đương nhiên sẽ là chủ soái, một trận chiến này nghe lời nói của Gia Luật Mẫn Chi thì có vẻ là mưu tính đã lâu, tình thế khó khăn, như thế y còn có thể tiếp tục thắng lợi sao?
Hắn biết, y nhìn như nắm trong tay toàn bộ quân quyền, quyền thế vô hạn, nhưng mỗi lần lấy ít quân sĩ như thế chiến thắng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quan/1352317/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.