Ban ngày Trạm Noãn Dực đã ngủ bù, cho nên lần này chỉ ngủ trong chốc lát đã tỉnh dậy. Sau khi tỉnh cũng không còn thấy say, trong miệng thoáng điểm tinh ngọt, nhớ lại những việc mình làm khi say rượu, trên mặt nổi lên tầng tầng mây đỏ.
Trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, cũng không thấy hơi thở của người khác, Trạm Noãn Dực lần đầu tới nơi xa lạ, lược lược có chút bất an, hắn đứng dậy định chỉnh trang lại y phục, mới phát hiện có người đã giúp hắn sửa sang lại.
Cũng không biết Đàm Hiếu Hiên chạy đi đâu.
Hắn không muốn một mình một người ở trong căn phòng vắng lặng, chậm rãi sờ soạng, cho đến khi đầu ngón tay thấy lạnh, biết là chạm đến mành che cửa, xốc lên đi thẳng ra ngoài, đụng tới lan can gỗ, mới nhớ đến đây là lầu hai, nếu không ai giúp đỡ cũng thật phải tốn khá nhiều thời gian.
Trạm Noãn Dực không muốn chật vật xuống lầu, hắn xoay người một cái, đang muốn trở về phòng, lại va vào một khối thân thể cứng rắn như sắt.
Người này ắt hẳn dáng người thập phần cao lớn vạm vỡ, nếu so sánh ra, Trạm Noãn Dực chỉ cao đến cằm hắn.
Động tác xoay người biên độ không lớn, người nọ lại bước đi chậm rãi, không hề vội vàng, nên va chạm thật cũng không có gì quá mức.
“Thực xin lỗi.”
Trạm Noãn Dực trước giờ lạnh lùng, cũng không giỏi cùng người nói chuyện, cho nên lời xin lỗi cũng là lạnh lùng thản nhiên.
“Không sao.”
Gia Luật Mẫn Chi lui ra phía sau vài bước, đánh giá thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quan/1352316/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.