Chương trước
Chương sau
Phu xe theo hướng phủ tướng quân mà đánh ngựa quay về. Trong khoang xe, Triệu Thiên Minh ngồi trên ghế đệm, chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm nay có vẻ sáng hơn mọi ngày, trăng tròn vành vạnh trên đỉnh, vạn vì sao lấp lánh, liên tục chớp nhoáng như những con đom đóm xinh đẹp. Bỗng một đám mây vụt qua, che đi vầng trăng sáng, nhưng rất nhanh nó cũng bay đi mất, trả lại bầu trời vẹn nguyên ban đầu.

Mí mắt Triệu Thiên Minh rũ xuống, tầm nhìn trở nên mờ ảo, trước mắt y xuất hiện hình ảnh hai tiểu oa nhi đang nắm tay tung tăng dạo chơi, trên gương mặt chúng là nụ cười hồn nhiên của trẻ nhỏ. Chẳng biết qua bao lâu, dòng hồi tưởng của y bị cắt ngang bởi tiếng gọi của mã phu: “Đại nhân, tới nơi rồi ạ”

Nhanh vậy sao? Triệu Thiên Minh bước xuống xe, cảm giác có người đang theo dõi mình, y chỉ có thể tiếp tục giả vờ, thất tha thất thểu đi vào trong. Hắc y nhân đứng từ xa quan sát, thấy Triệu tướng quân chật vật từng bước không khỏi nhíu mày, nhưng khi chắc chắn người nọ đã hoàn toàn đi vào trong, hắc y nhân mới quay đầu, đem mọi chuyện trở về bẩm báo lại cho chủ tử.

Cửa phủ phía sau dần đóng lại, Triệu Thiên Minh cũng có thể khôi phục bộ dạng ngày thường, khi ngẩng đầu, y bất chợt nhìn thấy một thân ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chẳng ai khác ngoài thê tử trên danh nghĩa của y – Tàn Thư. Đối phương đứng cách y tầm mười bước chân, trên người tùy tiện khoác ngoại bào đơn bạc, mái tóc dài tùy ý buông xõa, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống, chỉ có khóe miệng khi nhìn thấy y là liền không tự chủ mà kéo lên.

“Minh Ngốc!” Nguyễn Vũ Kỳ kinh hỷ kêu một tiếng.

NOVEL

TOON

10:03

Vừa tỉnh dậy, người đầu tiên hắn thấy nào phải Tiểu Minh Ngốc, mà là Phiến Vân đại phu. Tuy có chút thất vọng, nhưng khi nghe được chuyện phu quân nhà mình đã bình phục, chút tủi thân nho nhỏ cũng bị niềm hạnh phúc trong lòng thay thế. Nguyễn Vũ Kỳ rất muốn gặp lại tướng công ngốc, nhưng Triệu Ù lại bảo, y được hoàng đế triệu vào cung, lúc đầu quả thật hắn có chút đứng ngồi không yên, nhưng lại ngại bản thân hiện tại vô dụng, có khi không giúp ích được gì mà còn mang lại phiền phức cho y.

Hết cách, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ đành kéo lê thân thể yếu ớt đứng trong sân chờ lang quân về, khoảnh khắc nhìn thấy y một thân nguyên lành trở về, tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng có thể buông xuống rồi.

“Minh Ngốc!” Hắn lại kêu một tiếng, nhưng phát hiện gương mặt phu quân nhìn mình đầy lạnh nhạt, đáy lòng Nguyễn Vũ Kỳ rơi lộp độp vài tiếng, sau cùng không thể nói thêm gì.

“... Bên ngoài sắc mặt Triệu Thiên Minh có vẻ thờ ơ, thật ra trong lòng lại không ngừng gợn sóng. Dường như nhân cách thứ hai của y lại xuất hiện, tên Tiểu Minh Ngốc cứ nhảy tưng tưng không ngừng, nháo một trận ồn ào đòi chạy đến chỗ Thư Thư hắn, miệng thì bô bô cả lên, nào là nhớ cục bột mềm, muốn thơm thơm ôm ôm, muốn thê tử vuốt ve,... Thiên à! Còn cái nào sởn gai ốc hơn nữa không?



Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt man mác buồn của người phía trước, Triệu Thiên Minh ấy vậy mà cũng có loại xúc động muốn chạy đến an ủi, rất sợ đối phương sẽ rơi lệ, sau một hồi tranh đấu, rốt cuộc lý trí cũng chiến thắng trái tim. Thiên Minh ơi Thiên Minh, người hắn thích là tên Tiểu Minh Ngốc ngu si đần độn, chứ không phải ngươi đâu!

Đúng vậy, đúng vậy, không thể để nhan sắc làm mù quáng được. Dẫu sao đây cũng là người có ơn với y, làm người không thể quá tuyệt tình: “Ngươi tỉnh rồi sao?”

“.” Nguyễn Vũ Kỳ hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên phu quân dùng ngữ điệu này nói chuyện với hắn, quả đúng như Triệu Ù cảnh báo, người nọ sau khi tỉnh lại đã quên hết chuyện ngày trước, trong mắt Triệu Thiên Minh hiện tại, hắn ngoại trừ thân phận nương tử bị ép cưới thì chả là gì cả.

Nghĩ vậy, hắn không khỏi thất vọng, nhưng rất nhanh Nguyễn Vũ Kỳ lại phấn chấn hẳn lên, thôi thì bọn họ làm quen lại từ đầu, dù y là Triệu Minh tướng quân hay Tiểu Minh Ngốc, hắn đều sẽ thích: “Ân, ta chỉ vừa mới tỉnh. Chàng đi đường có lạnh lắm không, ta sai người đi đun nước ấm tới.”

Sắc mặt Triệu Thiên Minh âm trầm, trong lòng có một chút khó chịu, dẫu biết Tàn Thư vì xem y là phu quân mà quan tâm chăm sóc, nhưng y lại chẳng thể nào thích nghi được. Thứ nhất, từ nhỏ Triệu Thiên Minh đã quen sống tự lập, không cần một ai chăm nom săn sóc cả. Thứ hai, đây là lần đầu tiên y trực tiếp đối mặt với Tàn Thư thanh thanh tỉnh tỉnh như vậy, nên so với người xa lạ thì cũng chả khác biệt mấy.

“Ta có chuyện cần phải làm rõ với ngươi.” Triệu Thiên Minh đột nhiên nghiêm túc.

Hiển nhiên Nguyễn Vũ Kỳ cũng đoán được y muốn nói gì với mình: “Ta nghe, chàng cứ nói.”

“Trước đó ta vì biến thành kẻ ngốc nên mới bị ép cưới ngươi, thật ra chúng ta từ đầu đến cuối đều không có tình cảm với nhau.” Triệu Thiên Minh nói: “Vả lại ta chưa từng nghĩ sẽ cùng với nam nhân ở chung một chỗ, chứ đừng nói tới việc ở bên cạnh một người mà bản thân không yêu.”

“.” Nguyễn Vũ Kỳ im lặng, không hề phản bác, dường như hắn đã liệu ra mọi chuyện từ rất lâu rồi, rõ ràng đã nghĩ đến diễn biến này, nhưng khi hiện thực tái hiện trước mắt lại khiến người muốn rơi lệ: “Ta hiểu ý chàng.

Lần này tới phiên Triệu Thiên Minh câm nín, y cảm thấy lời mình nói ra có chút quá đáng, biết làm sao được thứ tình cảm đó lại không xuất phát từ chính bản thân y, mà là tên ngốc kia, y không muốn, không muốn hạnh phúc cả đời bị chi phối bởi thứ cảm xúc mơ hồ đó.

Nguyễn Vũ Kỳ híp mắt, bi ai cười một tiếng: “Đâu thể bắt trái tim ai đó yêu một người đúng chứ?”



Triệu Thiên Minh: “”

Từ xa, Lữ Phiến Vân nhìn Tàn Thư cố trụ vững thân mình giữa đêm lạnh, vì lo lắng cho tên tướng quân vô lương tâm kia mà hài cũng không kịp mang, lúc này còn phải chịu đựng những lời thương tổn tâm can. Thấy người mình yêu rơi vào tình cảnh đó, y làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ, đang định xông ra chất vấn tên khốn kia vài câu, hai vai trái phải lại bị người giữ lấy.

“Các ngươi!” Lữ Phiến Vân gầm nhẹ.

Bạch Thanh Sương làm động tác “suỵt” bảo y giữ im lặng, mặc kệ người này từng là ân nhân cứu mạng của mình đi chăng nữa, chung quy không được phép xen vào chuyện của Thư ca ca và tướng quân.

Bên cạnh, Triệu Phong Quảng không biết từ lúc nào đã đi lại bình thường, đang cười mỉa mai nhìn y: “Ngươi thật sự thích huynh tẩu ta a, nhưng biết làm sao được, ta chấm tẩu ấy rồi!”

Cũng may hắn nhanh trí nói đỡ cho ca ca ngu ngốc nhà mình, ai mà có dè, trong chuyện tình cảm huynh ấy quả là một tên não lợn. Nếu không phải có hắn và Sương Nhi ở bên canh chừng bảo vệ, tẩu tử đã sớm rơi vào miệng sói, hiện tại dù không có tình địch cản trở, nhìn xem... huynh ấy vậy mà đuổi con người ta đi luôn.

Lữ Phiến Vân tức đến giậm chân, nghiến răng cảnh cáo: “Các ngươi muốn bị tru di tam tộc hết sao?”

Lúc này Triệu Tinh không nhịn nổi nữa, thản nhiên nâng tay điểm thụy huyệt của y, Lữ Phiến Vân nghiêng đầu mất đi tri giác.

Ba người kia không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, ánh mắt quỷ dị vô cùng,

Triệu Tinh cũng không sợ sệt nói: “Đợi tướng quân phu nhân chạy mất, chủ tử nhận ra muộn màng, là nửa đời sau chúng ta cũng không được yên bình đâu.”

“Phải ha!” Triệu Phong Quảng và Bạch Thanh Sương không hẹn mà cùng đồng thanh đáp.

Thấy Triệu Tinh vui vẻ cười hì hì, còn tưởng bản thân làm được chuyện tốt, khóe môi Lôi Thạch không khỏi nhếch nhẹ, thầm mắng: “Tiểu Tinh Quái!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.