Những ngày tiếp theo, Tàn Thư vẫn hôn mê nằm trên giường, rất lâu chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đám người trong phủ đều lo lắng không thôi. Lữ Phiến Vân và Triệu Phong Quảng thay phiên túc trực bên giường bệnh, Bạch Thanh Sương cứ đúng giờ là mang thức ăn và thuốc đến.
Buổi tối, khi tất cả bọn họ đều chìm sâu vào giấc ngủ, Triệu Thiên Minh mới lặng lẽ đi tới. Nương theo ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ hất vào trong phòng, gương mặt y như phủ thêm một tầng sắc mờ ảo, hư hư không không khiến người kinh diễm, đáng tiếc khoảnh khắc đẹp đẽ đó người trên giường không nhìn thấy được. Nếu là bình thường, mỗi khi diện kiến bộ dạng anh tuấn của y, Tàn Thư hẳn đã không ngần ngại mà tặng một ngón cái: “Hảo soái cưa!”
Nghĩ tới bộ dáng ngốc nghếch của ai đó, khóe miệng Triệu Thiên Minh không nhịn được mà nhếch lên, tạo thành một đường cong vô cùng tuyệt mỹ. Dạo gần đây có chút ngủ không ngon, mỗi khi chợp mắt y đều mơ thấy tên Tiểu Minh Ngốc chạy đến đá mình, mắng mỏ y là đồ vô lương tâm, dám không để ý đến Thư Thư, còn để nương tử ở cạnh tên yêu quái kia, lỡ đầu bị bắt mất phải làm sao?”
Tên ngốc kia cứ hễ Triệu Thiên Minh thiếp đi là hắn lại xuất hiện, luôn miệng lãi nhãi mấy lời đó, dần dà chuyện này cũng trở thành tâm bệnh của y. Hết cách, y chỉ có thể ra lệnh cho Triệu Phong Quảng tối đến phải tống khứ Lữ Phiến Vân về phòng, đem đối phương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3606236/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.