Ba ngày sau, hôn lễ của Tàn Tuyết sẽ diễn ra, thế nên Nguyễn Vũ Kỳ gần đây cũng bận rộn chuẩn bị, lên kế hoạch cướp tân nương. Ngồi ở đình viện dùng điểm tâm, Triệu Thiên Minh phát hiện cục bột mềm đang phát ngốc, y liền cầm một miếng quế hoa cao nhét vào miệng đối phương.
“Thư Thư ăn bánh.”
Nguyễn Vũ Kỳ bừng tỉnh, “a” một tiếng há miệng. Cắn vào một ngụm, hắn vừa nhai vừa suy nghĩ, bất chợt một ý tưởng điên rồ lóe lên trong đầu: “Minh Ngốc, ta có cách rồi!”
“Hử?” Triệu tướng quân khó hiểu, chỉ là thấy thê tử vui vẻ, y cũng vỗ tay hoan hô theo.
Cảnh tượng phu phu hai người đùa giỡn đều được Lữ Phiến Vân ở xa thu vào mắt, không hiểu sao y có chút khó chịu. Cúi đầu nhìn món quà mình cất công chuẩn bị, y hít sâu một hơi lấy đủ can đảm bước về phía Tàn Thư.
Giống như nhận ra sự xuất hiện của người nọ, Nguyễn Vũ Kỳ chậm rãi quay đầu. Khoảnh khắc bọn họ chạm mắt nhau, hắn mơ hồ nhìn thấy hắc mâu Phiến Vân run lên nhè nhẹ, một loại xúc cảm khó diễn tả bằng lời.
“Tặng ngươi.” Lữ Phiến Vân đưa gương gỗ cho hắn, ánh mắt chột dạ nhìn sang hướng khác: “Quà tạ lỗi chuyện hôm trước.”
Nguyễn Vũ Kỳ thành thành thật thật nhận lấy, hắn vươn tay mở ra bên trong là một chiếc quạt làm bằng tre, trên nan quạt còn được tỉ mỉ khắc vài ký tự nhỏ, hắn muốn đọc, nhưng kỳ thật chữ viết rất nhỏ, căn bản đọc không ra.
“Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3551257/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.