Dạo gần đây Lữ Phiến Vân có chút khác thường, cả ngày ngoại trừ việc than ngắn thở dài, còn lại cũng chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ, chống cằm suy tư. Một ngày hai bốn tiếng, cứ mỗi lần đi ngang qua Triệu Phong Quảng và Bạch Thanh Sương đều bắt gặp tình cảnh này.
“Điện… khụ khụ! Phiến Vân đại phu, ngươi đang làm gì đó?” Triệu Phong Quảng lên tiếng, cũng may hắn kịp thời phanh lại, mém chút đã làm lộ thân phận đối phương.
Bên này Bạch Thanh Sương đang giúp Triệu Ù đẩy xe lăn, phát hiện tâm tình Phiến Vân không tốt, hắn hơi lo lắng, dù gì đây cũng là ân nhân cứu mạng của mình: “Huynh có phiền muộn gì à?”
Nghe thấy người hỏi, Lữ Phiến Vân nghiêng đầu, thờ ơ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục trầm tư.
Rõ ràng thái độ khinh người này làm Triệu Phong Quảng vô cùng ngứa mắt, hắn “hừ” lạnh, quay đầu kêu Bạch Thanh Sương rời đi. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đẩy xe đi khỏi, bất chợt thanh âm không nặng không nhẹ của đối phương vang lên.
“Làm thế nào để một người nguôi giận?”
“…” Hắn có nghe lầm không vậy, đường đường là con trai cưng của hoàng đế, từ nhỏ sống trong nhung lụa, căn bản không cần để ai vào mắt, hiện tại sao lại…
Bạch Thanh Sương vừa nghe liền biết Phiến Vân đang nhắc tới ai, cũng chẳng biết giữa người nọ và tướng quân phu nhân xảy ra vấn đề gì, chỉ là hắn tinh ý phát hiện cả hai đã không còn nói chuyện với nhau nữa: “Chỉ cần huynh thật tâm hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3551256/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.