"Vương phi, người nên ngồi bên cạnh Vương gia." Đang chuẩn bị ăn, thì một nam tử ước chừng bốn mươi, năm mươi tuổi bước tới bên cạnh d dlqđ nàng, nhỏ giọng căn dặn. "Chức trách của người khi gả tới Vương phủ chính là chú ý chăm sóc những sinh hoạt hằng ngày của Vương gia, như vậy hoàng thượng mới yên tâm."
Nhàn vương ngồi đối diện vẫn như cũ mang chiếc mặt nạ sắc lạnh, không ai có thể nhận định vẻ mặt hiện giờ của hắn như thế nào.
Muốn nàng phụ tá phế nhân đó lên ngôi hoàng đế! Chuyện này quả thật không thể nào!
"Há miệng." Tống Đại Mãnh nhìn Nhàn vương một lúc, mới bất đắc dĩ đi tới bên cạnh hắn, bưng lấy một chén cơm đưa đến bên miệng Nhàn vương. Lúc này, vị nam tử trung niên kia lại nói: "Vương phi, người phải gắp d dlqđ thêm đồ ăn cho Vương gia."
Ăn có một bữa cơm có cần nói nhảm nhiều như vậy hay không.
Tống Đại Mãnh mất hứng nói: "Sau đó có phải nhai xong rồi mớm cho hắn ăn luôn hay không?"
"Người đã thành thân cùng Vương gia, người cao hứng là tốt rồi."
".........."
Yên lặng như tờ, thật yên tĩnh.
" Lương bác, người cho bọn họ lui xuống hết đi." Nhàn vương chợt mở miệng, giọng nói như băng lãnh vô cùng lạnh lẽo.
Tống Đại Mãnh liền chú ý tới nam nhân này, tuy là một phế nhân xấu xí, nhưng hắn lại có giọng nói rất dễ nghe.
Sau khi bọn hạ nhân rời đi, trong thiên phòng chỉ còn lại ba người, nàng và chủ tớ Nhàn vương.
"Vương phi..." Lương bác vừa định căn dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phi-gia-dao-choc-gian-cao-lanh-tan-vuong/33010/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.