Edit: Chickenliverpate
Ngay khi Tống Đại Mãnh xoay người cất bước muốn ly khai, cổ tay đột nhiên bị siết chặt.
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Trầm Ngự y đang nắm chặt cổ tay nàng. Trên mặt hắn xuất hiện một chút rối rắm, rồi lập tức kéo nàng thần tốc đi về một hướng khác.
"Trầm Ngự y, ngươi buông ra..."
Cuối cùng là hắn đang có ý định gì chứ! Dọc đường đi, Tống Đại Mãnh liên tục vùng vẫy, nhưng sắc mặt Trầm Ngự y vẫn căng thẳng, hắn vốn là một người câm, nên trong suốt đoạn đường, không hề mở miệng nói một chữ, không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Lòng bàn tay tiếp xúc khiến nàng cảm thấy bối rối. Nàng không biết mình nên làm gì bây giờ, rõ ràng dùng sức vùng vẫy, nhưng lại không hề có hiệu quả. Bàn tay hắn càng nắm chặt hơn, không cho nàng một chút cơ hội đào thoát.
Lòng nàng chậm rãi từng chút từng chút một buông xuống, nhưng lại không nguyện ý thừa nhận, không phải không thể thoát, chỉ là không muốn thoát mà thôi. Nói cách khác, nàng vẫn còn đang mong đợi điều gì đó...
Bên trong thần y cư, cánh cửa "thịch" một cái, nặng nề đóng lại. Trầm Ngự y vẫn không buông tay nàng, kéo nàng xuyên qua Bách Hoa viên, tiến vào trong phòng. Nàng cũng không nói một câu, chỉ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn lãng của hắn, lồng ngực như có trăm ngàn giọt nước mưa ấm áp nhỏ vào, trái tim phủ đầy bụi bặm mấy ngày nay, tại thời khắc hắn mở miệng mà muốn nổ tung.
Nàng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phi-gia-dao-choc-gian-cao-lanh-tan-vuong/2976451/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.