Edit: Chickenliverpate
Bên ngoài gian phòng trong rừng đào, một con gió lạnh lẽo thổi qua
Bên trong gian phòng, có người thương tâm, cũng có người khó xử.
Mặc kệ hiện tại Tống Đại Mãnh đang đau khổ như thế nào, Tứ Hiền cũng không cười với nàng như trước nữa. Gương mặt hắn bắt đầu thay đổi như một người xa lạ, hắn không để ý đến đôi mắt đẫm lệ mông lung của Tống Đại Mãnh dù chỉ một chút.
Đây là loại cảm giác gì chính bản thân hắn cũng không biết.
Hắn nói: "Trước tiên, ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc tại sao lại như thế này?"
"..."
Tống Đại Mãnh ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, rồi lập tức cúi gầm mặt xuống. Nghĩ đến Trầm Ngạo, lại không thể khống chế mà nghĩ đến hình ảnh kia, trong lồng ngực lại cảm thấy đau đến phát hoảng.
"Tống cô nương, tuy tại hạ không biết giữa cô nương và vị nam tử kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai mắt tại hạ lại nhìn thấy rất rõ ràng." Thấy nàng không nói gì, nội tâm Tứ Hiền trở nên rối rắm, hắn thở dài, ánh sáng trong mắt cũng dịu đi đôi chút. Hắn nói tiếp: "Ngươi là Nhàn Vương phi, bất luận tình cảm của ngươi đối với nam tử kia sâu đậm như thế nào, ngươi cũng phải nhớ cho kỹ: ngươi thủy chung cũng không thể ở bên cạnh hắn."
"..."
Tống Đại Mãnh bỗng chốc ngẩn người, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Nàng gục đầu xuống bàn, dùng hai tay ôm lấy chính mình, rồi nghẹn ngào nói: "Ngươi nói rất đúng, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phi-gia-dao-choc-gian-cao-lanh-tan-vuong/2976409/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.