Nhưng mà nàng vui mừng không quá hai giây, thì mặt nàng nghệch ra.
Nàng nhìn thấy ra khỏi cung không chỉ có một mình Trầm Ngạo, mà bên cạnh hắn còn có một vị nữ tử xinh đẹp khác.
Nữ tử đó đi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng hơi thẹn thùng ngẩng đầu nhìn hắn. Vị nữ tử đó mặc một bộ y phục màu vàng nhạt có thêu một đóa mẫu đơn làm cho Tống Đại Mãnh cảm thấy chói mắt, càng nhìn càng nhói nhưng Trầm Ngạo rất là cẩn thận che chở cho vị nữ tử đó.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn hai người đi, tình cờ bị một người khác đụng vào bả vai vị nử tử đó khiến nữ tử đó như muốn ngã xuống đúng lúc Trầm Ngạo đỡ kịp, nhìn hắn đối với vị nữ tử đó vô cùng ôn nhu thân mật, nhìn cánh tay hắn khoác trên vai cô nương đó... Nhìn hắn....
Lần đầu tiên, nàng nhìn thấy Trầm Ngạo qua lại ôm nhau với nữ tử khác. Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới, không phải hắn độc lai độc vãng một mình sao, không phải rất cười sao?
Nghe nói hắn độc lai độc vãng (đơn độc một mình) không có bằng hữu nào. Nghe nói hắn chưa bao giờ nói chuyện với người khác, còn rất ít khi cười....
Trơ mắt nhìn hắn đang che chở cho vị nữ tử bên cạnh kia, Tống Đại Mãnh chỉ biết ngơ ngác nhìn, rõ ràng là nàng đang lớn tiếng gọi hắn, nhưng chỉ có thể nghe được một vài chữ rất nhỏ: "Trầm ngự y..."
Cổ họng khô khốc vô cùng, nàng cũng chưa gặp phải tình cảnh này. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phi-gia-dao-choc-gian-cao-lanh-tan-vuong/2976407/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.