Ba cơ giáp chặn ở pháo đài lấy lại được tinh thần, lập tức quay người đuổi theo Lục Tuyết Sinh.
Lục Tuyết Sinh không bất loạn hay hoảng hốt, lần nữa mở miệng: "Đối phương cực kì khinh địch, nghe tôi chỉ huy, ván này có thể thắng."
Lần này, đồng đội không còn phản ứng tiêu cực nữa, hành động theo mệnh lệnh của Lục Tuyết Sinh một cách ngoan ngoãn.
Gió Bão Hào nghe theo mệnh lệnh của Lục Tuyết Sinh, chôn mẫu thiết bị gây nhiễu tương ứng vào điểm tọa độ đã được Lục Tuyết Sinh đánh dấu.
Không ngừng né tránh hỏa lực[1] từ ba cơ giáp của phe địch phía sau, Lục Tuyết Sinh không hề bực tức, bình tĩnh tiếp tục triển khai: "Hắc Diệu Hào khép lại toàn bộ chế độ phòng thủ đi, khai hỏa toàn bộ hỏa lực rồi đẩy mạnh lên tuyến phòng thủ của bọn họ ở phía đông, ba người còn lại, đều đi chặn đường phía bắc đối diện Bôi Lôi Hào.
[1] hoả lực: Sức mạnh gây sát thương và phá hoại của bom đạn, chất nổ, chất cháy dùng trong chiến đấu.
Đồng đội điều khiển cơ giáp Hắc Diệu Hào hỏi một cách thiếu tự tin: "Một mình tôi đẩy? Còn muốn đổi sang trạng thái không phòng ngự? Đây không phải đi chịu chết à?"
Lục Tuyết Sinh kiên trì trả lời: "Các ngươi tỉ mỉ chú ý xem, chỉ có bốn người trong số họ chiến đấu, có một người mãi không lộ diện, hẳn là treo máy."
Một vài đồng đội nhớ lại một chút, đột nhiên nhận ra.
"Đệt...bọn họ thiếu mất một người, tôi lại có thể không phát hiện ra....."
"Thật luôn, bị ngược đến choáng váng."
"Mấy anh trai à! Nghe theo đại thần, chúng ta phải ăn miếng trả miếng, năm đánh bốn còn không khiến bọn họ đi tìm đầu khắp nơi à!"
Lục Tuyết Sinh đúng lúc giội chậu nước lạnh[2]: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, mục đích của chúng ta là đánh thắng ván này, nếu như giao chiến trực diện, chỉ với trình độ thao tác của mấy người này, năm đánh hai còn không có cơ hội thắng. Chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn lợi dụng ưu thế về lượng người mà đánh vòng vo. Tinh thần mãnh liệt kia kìm nén lại hết cho tôi, đừng để tặng đầu cho họ, thừa lúc bọn họ còn chưa có cảnh giác, trong vòng mười phút đánh phá pháo đài bọn chúng."
[2]giội chậu nước lạnh: ý chỉ khiến bạn nản chí khi đang tràn đầy nhiệt huyết.
Nghe vậy, một đồng đội vừa khóc thút thít vừa than thở: "Tiểu Phi, đại thần của ngươi có thể quan tâm lòng tự trọng của đồng đội một chút được không vậy, cách thức biểu đạt nhẹ nhàng xíu."
"Nhẹ nhàng cái đầu ngươi ấy, lúc đối phương đem ngươi đánh sao không nghĩ đến lòng tự trọng của mình đi!" Đội trưởng hô lên dữ dằn trong tai nghe: "Đều lên tinh thần cho tôi, nghe theo khẩu lệnh của đại thần! Rửa sạch nhục nhã."
Đồng đội đồng tâm hiệp lực đi theo chỉ huy của Lục Tuyết Sinh.
Như những con rối, bốn cơ giáp của phe địch liên tục nằm trong dự đoán của Lục Tuyết Sinh.
Chỉ ba phút trôi qua, tuyến phòng thủ phía đông của phe địch đã bị Hắc Diệu Hào bên ta đập nát.
Ba đồng đội bao vây một cơ giáp của đối thủ, dựa theo địa điểm được Lục Tuyết Sinh đánh dấu, không ngừng kéo đối thủ vào đội hình chiến thuật[3].
[3]đội hình chiến thuật: là sự sắp xếp các lực lượng quân sự trong hoạt động triển khai và chiến đấu theo một cách thức, trật tự nhất định...Việc bố trí hợp lý trên chiến trường từng đơn vị quân đội sẽ góp phần chiến đấu hiệu quả và giành chiến thắng trước địch.
Mãi đến lúc này, phe địch mới nổi lên lòng cảnh giác, hai trong số ba cơ giáp đuổi đánh Lục Tuyết Sinh quay lại phòng thủ, chỉ còn cơ giáp xám bạc bị Lục Tuyết Sinh đạp một cước kia vẫn không chịu bỏ qua.
Lục Tuyết Sinh chậm lại, đổi hướng, hướng vào tu viện[4] chạy trốn.
[4] tiếng anh là cloister.
Cơ giáp phòng ngự màu xám bạc ở phía sau trước đó đã đánh chết Tống Húc Phi hơn 20 lần, hắn ta không biết cơ giáp trắng đã đổi người, cho nên không lo về việc sẽ bị đối phương lừa, không chút do dự mà bay vào tu viện cùng Lục Tuyết Sinh.
Qua năm khúc cua, cơ giáp xám bạc dần dần lực bất tòng tâm[5], địa hình nhiều khúc cua như vậy, đối với cơ giáp loại hình phòng ngự như hắn rất bất lợi, cơ giáp cấp thấp màu trắng kia lại như cá gặp nước, không cần biết cơ giáp xám bạc thao tác hoa mỹ ra làm sao, đều không thể bù lại cho sự khác biệt về loại hình cơ giáp.
[5]lực bất tòng tâm: khả năng không đủ để thực hiện điều mong muốn, nên đành từ bỏ.
Lục Tuyết Sinh tinh ý nhận ra cơ giáp phía sau đã giảm tốc độ, có vẻ sắp từ bỏ việc đuổi đánh, quay trở về phòng thủ.
Một khi cơ giáp màu xám bạc trở về thủ, bốn cơ giáp bên phe địch liền có thể xếp lại đội hình, khôi phục trạng thái tấn công và phòng thủ, như vậy muốn đánh vòng vo sẽ không còn hy vọng.
Lục Tuyết Sinh quyết định thật nhanh, tăng tốc độ, bất ngờ đổi khúc cua, vậy mà lại mắc sai lầm trong thao tác, đột ngột trôi đi, cánh tay phải của cơ giáp đụng phải tường tích điện, khiến cơ giáp mặt hướng xuống đất mà rơi xuống vô cùng thê thảm, còn cọ vào tường rào trượt vài mét, súng laser trên cánh tay phải đã hoàn toàn hư hại.
Cơ giáp màu xám bạc đang định quay lại phòng thủ thì bị cảnh này làm cho ngây người, hắn biết cơ giáp trắng trình độ thao tác rất kém, nhưng không nghĩ lại dễ ăn như vậy!
Như thể đang ôm cây đợi thỏ[6] thì nhìn thấy thỏ tự đập đầu chết dưới chân mình, cơ giáp xám bạc lập tức ngừng quay trở về thủ, đổi cơ giáp, hết tốc lực mà lao về hướng Lục Tuyết Sinh.
[6] Ôm cây đợi thỏ là truyện ngụ ngôn Trung Quốc, nói về một người đang cày thì thấy một con thỏ chạy lại rồi tự đâm đầu vào cây mà chết, anh ta bỏ cày mà chạy đi bắt thỏ.Sau đó anh ta cứ như thế không chịu cày nữa mà cứ ôm gốc cây chờ thỏ.
"Đệt mẹ! Lục thần mày sao thế! Còn đi được nữa không!" Tống Húc Phi trơ mắt nhìn Lục Tuyết Sinh thao tác lỗi mà ngã nhào xuống, tức thì bị cơ giáp xám bạc bắn 1 phát vào đầu.
Lục Tuyết Sinh trước máy tính lại khẽ cười một tiếng, trầm thấp nói: "Mắc câu rồi."
"Hả?" Tống Húc Phi còn chưa kịp nói, liền nhìn thấy trên màn hình một chàng cơ giáp trắng đang tàn phế bỗng nhiên kết cấu chân bị biến đổi bất ngờ, mượn sức của tường, bắn ra một cái, trực tiếp bay lơ lửng trên không, phóng qua đầu của tên cơ giáp xám bạc.
Cơ giáp xám bạc vẫn đang trượt về phía nam theo quán tính do vừa tấn công hết tốc lực, toàn bộ lực chú ý của hắn đang nhắm vào pháo bắn, cho nên khoảng khắc cơ giáp màu trắng đột nhiên lướt qua đầu hắn, lửa đạn của hắn cũng vừa vặn rơi vào vị trí khi nãy Lục Tuyết Sinh ngã xuống.
Mà Lục Tuyết Sinh cho cơ giáp trắng nhào lộn một cái, ở giữa không trung, đem họng súng laser nhắm ngay sau đầu cơ giáp xám bạc.
Tống Húc Tin kinh người nhìn màn đảo ngược khó có thể tin được trên màn hình.
"Ầm" một tiếng nổ tung truyền ra từ tai nghe, bên trong tròng mắt đen nhánh của Lục Tuyết Sinh phản chiếu chùm sáng trắng phát nổ trên màn hình...
Một mình giết chết xám bạc.
"A a a a a a a a! Lục thần! Ngươi chính là ba ruột của ta!"
___
"Tao thực sự bị nổ! Thằng nhóc này gài bẫy tao!"
Tầng hai quán cà phê Internet, trong phòng riêng.
Nam sinh điều khiển cơ giáp màu xám bạc đập con chuột một cái: "Tụi mày làm gì đi chứ! Mau tới đây chặn lại lối ra của cái tu viện này đi! Đừng để cho thằng nhóc này chạy trốn!"
Ba nam sinh ở bàn liền kề liếc nhìn lên phía trên bên trái màn hình, lập tức cười lớn.
"Chuyện gì xảy ra thế Siêu ca? Mày làm sao bị gà mờ[7] rank đồng solo chết rồi?"
[7] gà mờ: ý chỉ người mới chơi, thiếu kinh nghiệm hay kĩ năng.
"** má hahahaha sao để đếm ngược hồi sinh thế kia, thật hay giả đấy? Siêu ca bị một cơ giáp cấp thấp solo chết à?"
Từ Siêu tức đến bể phổi biện luận: "Tao là bị cái tên này gài bẫy dẫn vào 1 con đường, nó làm bộ ngã nhào xuống, gạt tao bắt đầu hành động nã pháo, hai bên đều là tường, phạm vi cho tao quay đầu không đủ, bị nó nhảy ra sau khóa đầu! Đệt, kỹ năng diễn xuất như này chơi game làm gì? Đi mà làm ảnh đế đi!"
"Siêu ca bớt giận, ta chấp nhận thua, 2p30s sau ta lại là anh hùng."
Từ Siêu nổi giận đùng đùng nói: "Tụi mày đừng dài dòng làm gì cả, lại đây chặn cửa vây nhốt nó báo thù cho tao!"
Lý Khôn một mặt buồn rầu: "Mày xem bản đồ một chút đi Siêu ca, bốn người đối diện không ngừng thay đổi vị trí để tấn công tuyến phòng vệ của chúng ta, không chịu đánh trực diện, tụi tao còn không giữ pháo đài được, sao còn báo thù giúp mày, mày nhanh chóng hồi sinh đi, xong thì đến giúp."
"Hay là thật sự thua đây?" Chu Ngôn Thư nói: " Năm tên đối diện tất cả đều là newbie[8] rank đồng đấy, ôi mẹ ơi, mặt mũi tám đời tổ tiên Chu gia ta đều xem ván này."
[8]newbie: chỉ những người chơi mới, bắt đầu làm quen và chơi một trò chơi nhất định.
Lý Khôn rống lên 1 một tiếng: "Giang Duy Diệc đâu rồi, mau gọi hắn trở lại cứu vớt đi!!"
Chu Ngôn Thư đáp lời: "Siêu ca đi tìm nhanh đi, mày vẫn còn 1p40s trước khi hồi sinh."
Từ Siêu lập tức đứng lên hỏi: "Hắn đi đâu?"
Chu Ngôn Thư nói: "Đi khiêng thùng rồi, mới nãy có mấy người gõ cửa bước vào, nhờ Giang Duy Diệc giúp một tay tụi mày không thấy à?"
Từ Siêu sững sờ: "Bên ngoài phòng riêng là quán cà phê, có nhân viên lại đến phòng riêng tìm Giang Duy Diệc giúp đỡ?"
"Là mấy bé O đó, mày vẫn chưa quen à Siêu ca?" Chu Ngôn Thư oán giận nói: "Lúc vừa đến quán cà phê, có một bàn tiểu O mặt đối mặt với chúng ta, đoán là lén lút đi theo sau chúng ta tiến vào quán Internet, mới cố ý gõ cửa bước vào nhờ giúp đỡ."
Hai mắt Lý Khôn sáng lên: "Chuyện tốt như vậy, sao không ai nhắc tao?"
Chu Ngôn Thư cười nói: "Mày nghỉ ngơi chút đi, có Giang giáo thảo ở đây, chuyện tốt như thế lùi 10 ngàn bước cũng không tới lượt chúng ta."
Từ Siêu phớt lờ lời trêu chọc của hai người, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng riêng đi tìm người.
Bởi Giang Duy Diệc tồn tại rất là nổi bật, Từ Siêu chỉ hỏi phục vụ đi ngang qua một câu "Có nhìn thấy một alpha đặc biệt đẹp trai, khiêng thùng trên tay không", liền nhanh chóng tìm được vị trí của Giang Duy Diệc.
Từ Siêu đi theo nhân viên phục vụ quán cà phê Internet đến lối đi phía đông trên tầng ba, xa xa nhìn thấy cuối hành lang, ba tiểu O đang vây quanh cái bóng dáng cao to quen thuộc kia trò chuyện.
Tấm lưng kia mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo cuộn lên một đoạn nhỏ, hai tay bỏ trong túi quần, dáng người nghiêng qua một bên, vai trái để ở trên vách tường, đầu cúi xuống đến mức thấp nhất, nhưng vẫn cao hơn nửa cái đầu so với hai nam một nữ xung quanh.
Cũng lạ, cái tên chó đẹp trai Giang Duy Diệc này thật sự chỉ tựa lưng cũng không khiến người khác quên đi sự tồn tại.
Từ Siêu một mặt ghen tị đi tới, nghĩ đến hắn sẽ chua vài câu, lại không hay khi đánh mất phong độ trước ba omega, không thể làm gì hơn ngoài lên tiếng chào hỏi một cách tử tế.
''Còn chưa hết bận sao Giang giáo thảo? Mày còn không quay lại, ván này xem như thua."
Nghe vậy, tấm lưng kia chậm rãi nghiêng đầu, nghiêng mặt lộ ra ánh mắt vô hồn.
Từ Siêu vừa nhìn liền hiểu, Giang tiểu gia đây là lại bị quấn lấy, không thoát thân được.
Ba omega cảnh giác đứng lên, gấp rút "thay đổi đội hình" chặn đường Từ Siêu, dáng vẻ áy náy mở miệng: "Ngại quá, cản trở mọi người chơi game, bọn em nhớ nhầm phòng riêng, bạn em còn không trả lời điện thoại, phải đợi một chút."
Giang Duy Diệc nhìn thấy người phục vụ đang đi theo Từ Siêu, lập tức ngồi dậy, xoay mũi chân một cái, một khuôn mặt đường nét rõ ràng ẩn bên trong hành lang nửa sáng nửa tối, càng lộ ra ánh mắt rời rạc, "Có xe đẩy không?" Hắn hất cằm về phía người phục vụ.
Rõ ràng là giọng điệu dò hỏi, lại giống như có một luồng áp bức kéo tới, nhân viên phục vụ sững sờ đứng hình trong giây lát.
Điều này hiển nhiên là do Alpha hàng đầu với chỉ số cực cao, tinh thần beta bình thường đứng trong phạm vi của hắn, tất cả đều ảo giác bị biến thành con mồi, phục vụ không tự chủ được càng thêm trở nên cung kính: "Có, có, tôi đây liền thay ngài đẩy tới."
Giang Duy Diệc nghiêng đầu cụp mắt nhìn về phía nam sinh nhỏ tuổi tốc độ nói như súng máy kia, thấp giọng nói: "Để bọn họ giúp cậu đem thùng bỏ lên xe đẩy, tôi đi trước."
"A!" Nam sinh nhỏ tuổi cùng hai bạn học lập tức tiến lên giữ lại: "Bọn em còn chưa có cảm ơn anh mà! Đi xuống tầng uống một ly trà sữa cũng không được sao?"
Giang Duy Diệc dáng vẻ nghiêm túc, dường như phía trước có vô số người đang chờ đợi hắn cứu viện, trầm giọng trả lời: "Tôi sẽ thua trận."
Có anh em từ nhỏ và phục vụ giải vây, Giang Duy Diệc thân hình lóe lên, rốt cục cũng rời xa khu vực nhạy cảm, thoát khỏi vây quanh của nhóm tiểu O kia, bước nhanh đến thang máy.
"Anh ơi chờ đã! Lần này không rảnh thì lần sau xuống!"
"Lưu số điện thoại lại được không!"
.....
Mắt thấy ba tiểu O kia tiến vào thang máy.
Giang Duy Diệc nhìn tập trung vào Từ Siêu, giơ tay nhấn vào tầng cao nhất của thang máy.
Từ Siêu ăn ý thấu hiểu " tín hiệu chiến đấu ", khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, hai tên alpha giống nhau ngồi xổm xuống né tránh máy dò cảm ứng của thang máy, một trước một sau, chạy ra khỏi thang máy!
Khi thang máy lên cao, ba tiểu O chưa kịp đi cùng oán giận cùng không cam lòng cũng phải dần dần đi lên tầng cao nhất.
Từ Siêu cùng Giang Duy Diệc đi cầu thang quay lại tầng hai, dọc đường đi đều oán giận kể lại quá trình mình bị cơ giáp màu trắng cấp thấp phía đối phương lợi dụng khúc cua hãm hại tàn nhẫn ra sao.
"Có nghĩa là mày bị người chơi rank đồng solo chết?" Giang giáo thảo vẫn như cũ rất giỏi bắt trọng điểm.
"Là bị hắn ta gài!" Từ Siêu không phục.
Giang Duy Diệc nghiêng đầu qua, cụp mắt nghiêm túc nói: "Kết thúc ván này, mày nên nhanh chóng thay đổi thông tin 'Trường cấp 3 trực thuộc Đại học Cơ giáp' trong hồ sơ đi."
Từ Siêu dưới cơn thịnh nộ không nghe ra trào phúng, tò mò hỏi: "Đổi thành cái gì?"
"Học viện nấu nướng Phú Tường, giao đồ ăn chuyên nghiệp." Giang Duy Diệc đưa ra gợi ý quý giá.
"Đồ ăn cái đầu mày ấy." Từ Siêu nổi trận lôi đình: "Cơ giáp cấp thấp màu trắng kia thật sự có một tay trong việc di chuyển, căn bản không phải newbie được không hả! Mày có bản lĩnh thì solo chết hắn ta cho tao nhìn một chút!"
Giang Duy Diệc thờ ơ gật gật đầu: "Không thành vấn đề, thế nào cũng phải có người đi cứu vãn tôn nghiêm của trường, mày cứ ở bên cạnh chờ vỗ tay cho tao là được."