Bên này Tôn Vũ vừa gọi năng Thái Sử Từ lại, trong đội xe lòe loẹt kia không ngờ một kỵ mã chạy ra, từ trong đội trước chạy tới, lập tức một nam nhân mười sáu mười bảy tuổi, cả người mặc trang phục văn sĩ nhiều màu hoa lệ đến điệu, nói với phu xe đang cãi với Thái Sử Từ:
- A Vinh, ngươi ở đây làm gì? Cãi với một tiểu cô nương có ý nghĩa sao? Cũng vinh dự gì, muốn tranh thì tranh với nhân vật như thủ vệ cửa thành, cấm vệ hoàng cung, mới thể hiện phong phạm Tào gia ta.
Tôn Vũ vừa nghe những lời này, lập tức giật bắn mình, xe ngựa sặc sỡ, thích chơi nổi, họ Tào ... đây ... đây ... đây chẳng lẽ là đoàn xe của Tào Tháo mắt mèo?
Lúc này anh chàng kia ôm quyền với xe ngựa Tôn Vũ, lớn tiếng nói:
- Ta họ Tào tên Đức, người Tiếu huyện Phái quốc, cử gia dời đến Duyện Châu, đoàn xe đang trên đường đi qua Từ Châu, nếu như có chỗ mạo phạm, xin huynh đệ tự nhận lấy.
Nhắc nhở của NM01 lập tức vang lên bên tai Tôn Vũ:
- Tào Đức, em của Tào Tháo, theo cha Tào Tung từ Thái Sơn Hoa huyện dời tới Duyện Châu, trên đường đi qua Từ Châu, Đào Khiêm phái Trương Khải hộ tống. Nhưng Trương Khải vì cướp tiền, giết cả nhà Tào Tung, Tào Đức cũng bị giết chết! Tạo thành ác quả Tào Tháo khởi binh tấn công Từ Châu. Đời sau có thơ viết: Tào Tháo gian hùng thế gian khen, từng đem Lữ thị giết cả nhà. Bây giờ cả hộ bị người giết, thiên lý tuần hoàn báo không sai.
Ồ, thì ra là thế. Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: Đoàn xe này cũng chính là đoàn xe Tào Tung - cha của Tào Tháo, hơn trăm chiếc xe ngựa đủ mọi màu sắc theo quan đạo mà đi, rêu rao như thế, chỉ sợ không thể hiện đủ danh tiếng, khó trách bị người ta cướp giết cả nhà. Đổ mồ hôi! Hơn nữa Tào Đức này cá tính kỳ quặc giống tỷ tỷ Tào Tháo của hắn! Con bà nó, nửa câu đầu nghe còn là lời của một quân tử tri thư đạt lễ, câu cuối lại là "Xin huynh đệ tự nhận lấy", tuyên bố này chính là ở cảm giác cao cao tại thượng.
Tôn Vũ khẽ lắc đầu, hắn nhìn khuôn mặt nam nhân tên Tào Đức này, liền nhớ lại đôi mắt mèo câu hồn đoạt phách kia của Tào Tháo, nhớ tới tiếng cười lớn hoa lệ khiến người ta đau đầu vô cùng của nàng. Được, người Tào gia, ta không thể trêu vào, trốn thôi, ta không dây dưa với bọn tâm thần các ngươi.
Đối phương không có lễ phép, Tôn Vũ cũng lười ôm quyền, nói với Tào Đức:
- Các người đi trước đi.
Vì vậy Tôn Vũ gọi Thái Sử Từ dừng xe ngựa lại, chờ đoàn xe cực không đứng đắn, đủ màu kia của Tào gia từ từ đi qua, mình theo ở phía sau, đi về thành Từ Châu.
Càng gần Từ Châu, Mi Trinh càng trầm mặc, Tôn Vũ biết trong lòng nàng chắc chắn đang thấp thỏm bất an, vì vậy cười an ủi:
- Mi phu nhân, lần này trở về Từ Châu, ngươi muốn ta giúp ngươi hãnh diện thế nào?
Mi Trinh cười khổ, thở dài nói:
- Ta cũng không biết ... ta nghĩ, sau khi chúng ta trở về, phải tìm tỷ tỷ ta, ngươi sử dụng võ tướng kỹ ở trước mặt các nàng, nói cho các nàng biết trên thế giới có nam nhân biết võ tướng kỹ, hơn nữa võ tướng kỹ của ta có thể giúp được ngươi, vậy là được rồi.
- Ngất, đơn giản như vậy? - Tôn Vũ khẽ lắc đầu, thở dài nghĩ: “ Tính tình ngươi thật hiền hòa, quên đi, chuyện này giao cho ta đi. Từ xưa tới nay, muốn hãnh diện đều cần làm chuyện ầm ĩ, chuyện chúng ta cần làm chính là gây chuyện càng lớn càng tốt, như vậy chuyện ngươi không phải là phế vật có thể truyền khắp cả Từ Châu.”
- Hả? Làm lớn chuyện?
Mi Trinh ngẩn ngơ hỏi:
- Làm sao làm ầm ĩ?
- Để toàn bộ người Từ Châu biết rõ, ngươi gả cho nam nhân tốt, hơn nữa võ tướng kỹ của ngươi có thể làm cho người nam nhân này trở nên tốt hơn
Tôn Vũ mỉm cười nói:
- Nói thử trước đi, hai tỷ tỷ ngươi lần lượt là võ tướng kỹ gì? Ta nghiên cứu kỹ một cách giúp ngươi hả giận.
Mi Trinh suy nghĩ một chút, nói:
- Võ tướng kỹ của Nhị tỷ Mi Phương ta là - tính bằng bàn tính. Công phu bàn tính nàng dùng vô cùng nổi tiếng khắp Từ Châu, lúc bắt đầu tính bàn tính căn bản không dừng lại được, gõ vang tiếng phách phách ba ba, một cuốn sổ mỏng lớn chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể tính xong.
Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: Võ tướng kỹ này ở cổ đại coi như là tuyệt kỷ buôn bán dùng rất tốt, có điều bàn tính dùng dù mau hơn nữa, so với người máy NM01 đầy đủ trí năng cũng chẳng là cái gì, người này dễ đối phó.
Mi Trinh lại nói:
- Võ tướng kỹ của Đại tỷ Mi Trúc ta là - tính nhẩm. Nàng ngay cả bàn tính cũng không cần dùng, bất cứ sổ sách phức tạp nào, nàng chỉ cần quét mắt một vòng là có thể ở trong một nén hương tính ra kết quả. Thật sự là siêu cấp lợi hại!
Tôn Vũ nghe xong cái này, cười ha hả một tiếng, nghĩ thầm, đây quả thật rất lợi hại, cho dù thiên tài toán học đời sau, cũng không cách nào hoàn toàn dựa vào tính nhẩm để tính sổ. Nhưng mình có NM01, nếu phải tính nhẩm không phải quá đơn giản sao. Xem ra chuyện bắt nạt hai tỷ tỷ Mi gia một chút, giúp Mi Trinh hả giận vô cùng dễ dàng, hắn cười nói với Mi Trinh:
- Hiểu rồi, chuyện giúp ngươi hả giận an tâm giao cho ta đi! Có điều ... chúng ta đầu tiên phải giả bộ vừa mới thành thân, võ tướng kỹ của ngươi còn chưa sử dụng.
- Hả?
Mi Trinh ngơ ngác hỏi:
- Sao phải làm bộ còn chưa sử dụng võ tướng kỹ của ta?
- Hắc hắc, ngươi chờ xem kịch vui đi
Tôn Vũ cười hắc hắc nói.
Từ Châu, tên cổ là Bành thành, thành nổi tiếng trong lịch sử văn hóa Trung Quốc, là một trong Hoa Hạ Cửu Châu. Chỗ đất chuyển tiếp phương nam bắc, là chìa khóa Bắc quốc, môn hộ Nam quốc, là trung tâm tụ họp của thương nhân cùng yếu địa chiến lược binh gia cần tranh từ trước tới nay. Văn hóa lâu đời, là quê hương của đế vương nổi tiếng, có câu "Chín đời đế vương quê Từ Châu", Từ Châu là khởi nguồn văn hóa hầm bà lằng của Trung Quốc, vị học giả dưỡng sinh đầu tiên của Trung Quốc - lão gia Bành tổ, là "Cơ địa đạo gia, quê cũ Thiên Sư", cũng là khởi nguồn của Phật giáo Trung Quốc, chùa "Phật nhân từ" sớm nhất của Trung Quốc được xây ở đây.
Từ Châu lại là cố hương của Hán Cao Tổ Lưu Bang, cũng là đất phát tài của hắn. Tháng 4 năm 206 trước công nguyên Hạng Vũ phong Lưu Bang làm Hán vương, sau đó, trải qua hơn bốn năm chiến tranh Sở Hán, Lưu Bang làm lễ hoàng đế ở Định Đào tháng 10 năm 202 trước công nguyên, thủ đô đầu là Lạc Dương, sau dời đến Trường An. Lúc này, vương triều nhà Hán cường đại tương đương với La Mã đế quốc cổ của phương Tây, trở thành đế quốc cường đại nhất trên thế giới lúc ấy.
Từ Châu còn có rất nhiều di tích nổi tiếng còn sót lại trong lịch sử, ví dụ như Hí Mã đài, Tứ Thủy đình, lầu Bá Vương, Ca Phong đài, suối Bạt Kiếm, từ đường Tử Phòng, mộ Vương Lăng mẫu, mỗi nơi mỗi cảnh, đều có một đoạn cố sự lịch sử động lòng người.
Tôn Vũ thấy đoàn xe Tào thị phía trước từ từ vào cổng thành Từ Châu, lúc này Tào Tháo đã là một chư hầu có thực lực to lớn, Thái Thú Từ Châu Đào Khiêm nghe được cha cùng em trai Tào Tháo đi qua Từ Châu, tất nhiên phải cố nịnh bợ một phen.
Chỉ thấy trước cửa thành Từ Châu phía trước vô số binh lính xếp hàng, bày biện nghi trượng chỉnh tề, ở trước binh sĩ, Thái Thú Từ Châu Đào Khiêm tự mình ra nghênh đón, người này đã cực già, còn già hơn bà cố nội Khổng Dung và bà cố nội Trịnh Huyền mấy phần, mi trắng đầu bạc, eo thân còng xuống, vịn một cây quải trượng đầu rồng, quả thật là bộ dạng lão thái quân. Nếu không phải là từng gặp nàng một lần trong quân liên minh phản Đổng Trác, Tôn Vũ chết cũng sẽ không tin bà cố nội này chính là Đào Khiêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]