Vừa rạng sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xé tan đám mây trên bầu trời, bao trọng quận thành Bắc Hải vào trong ánh sáng êm dịu. 
Lúc Từ Hoảng tỉnh lại còn tưởng tới âm tào địa phủ rồi, có điều nàng nhúc nhích hai cái, mới phát hiện mình ngủ ở trên giường, dây thừng trên người được nới lỏng không ít. Nàng không bị trước hiếp sau giết, cũng không bị phanh thây ném vào dòng sông, còn sống khỏe mạnh. Tâm lý nàng liền yên ổn lại: Xem ra nam nhân đáng giận kia chỉ dọa ta. 
Lúc này Tôn Vũ đi vào phòng, Từ Hoảng vội bày lại mặt vênh váo, hùng hổ nói: 
- Không dám giết ta hả? Hừ hừ, ta cũng biết ba vạn quân khăn vàng không thể nào bị các người đánh bại mà. 
Tôn Vũ không muốn đấu võ mồm với tiểu cô nương miệng cọp gan thỏ, đưa tay khiêng Từ Hoảng lên vai, cười nói: 
- Đừng nóng vội, ta đây liền mang ngươi ra khỏi thành, ngươi sẽ biết giặc khăn vàng còn ở đó hay không. 
Trong viện đứng mấy nữ nhân, Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ đều ở đó, vật phẩm tùy thân cũng đều đã thu dọn xong, thấy Tôn Vũ khiêng Từ Hoảng đi ra, mấy người cùng ra khỏi Khổng phủ. 
Bên ngoài phủ đỗ một chiếc xe ngựa tám ngựa kéo, Tôn Vũ ném Từ Hoảng vào trong xe, ba nàng khác cũng cùng leo lên xe ngựa. Mấy nữ nhân đều nhìn chằm chằm Từ Hoảng, nhất là Mi Trinh, ánh mắt kia tựa như đang nhìn tình địch. 
Từ Hoảng mặt tối sầm, hùng hổ phát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nuong-tam-quoc-dien-nghia/3028672/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.