Tôn Vũ thắng nhỏ trở về thành, lập tức nhận được một trận ca ngợi cùng hoan hô từ đáy lòng của các quân dân trong thành. Ngày hôm qua hắn còn là võ tướng màu đỏ, hôm nay không ngờ biến thành "Thương vương" màu vàng, hơn nữa dùng kế bắt được "Phủ vương" của quân địch, khiến sĩ khí quân dân quận Bắc Hải tăngmạnh.
Tôn Vũ ôm eo nhỏ Từ Hoảng, xách Từ Hoảng đang ngất như xách một con mèo nhỏ lên đầu tường. Lập tức có quân sĩ tới đưa dây thừng, trói nàng thật chặt thành cái bánh chưng. Đáng thương nàng một thân váy trắng, bị dây thừng dơ bẩn siết chặt tạo thành rất nhiều dấu đen sì. Bây giờ nàng còn đang ngất, đợi nàng tỉnh lại, không biết với tính ngang ngạnh trâu bò của nàng có thể tiếp nhận được không nữa.
Có điều Tôn Vũ không có ý định để ý tới những thứ này, hắn ném Từ Hoảng qua một bên cũng lười trông chừng.
Mi Trinh lao đến trước mặt hắn, lòng đầy vui mừng mà nhìn hắn, cũng không nói gì.
Tôn Vũ biết nàng muốn nói cái gì, không ngoài việc muốn nhận được sự tán thưởng của người khác. Hắn cười vỗ vỗ bả vai Mi Trinh nói: - "Vượng phu" của ngươi thật lợi hại, quả thực là võ tướng kỹ lợi hại nhất thiên hạ.
Mi Trinh nghe xong lời này, lập tức mừng rỡ, có thiếu chút nữa không có nước mắt chảy dài thôi.
Khụ, bé gái đáng thương, loại người như thế ở trên tâm lý học nên gọi là "Tìm kiếm sự đồng cảm, tìm kiếm cảm giác tồn tại"? Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nuong-tam-quoc-dien-nghia/3028666/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.