🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Cái gì của ta... đánh thức ngươi cơ?" Mạnh Như Ký rõ ràng rất mơ hồ, nàng nhìn Mạc Ly, tựa như không nghe hiểu lời của hắn: "Ta còn kéo ngươi ra khỏi sông từ lúc nào vậy?"

Mạc Ly chớp mắt một cái: "Ta cảm nhận được khí tức của nội đan đó."

"Không phải ta." Mạnh Như Ký lập tức phủ nhận: "Ngươi đi tìm..."

Nàng ngừng lại, vẫn quyết định giấu chuyện về Mục Tuỳ trước. Bây giờ để "lão bất tử" này đi tìm Mục Tuỳ thì có khác nào đi tìm nàng!

Vì thế Mạnh Như Ký nói:

"Nội đan của ta bị trộm rồi, không ở chỗ ta, ngươi tìm nhầm người rồi, không liên quan đến ta, ngươi đi mà tìm người có nội đan ấy."

"Ta cho ngươi nội đan, ngươi cũng từng dùng nó lập nghiệp, chuyện sau này ta không quan tâm, ta chỉ nhận ngươi, còn về việc nội đan bị ngươi làm mất hay bị trộm thì ta mặc kệ. Cháu chắt có nên phụng dưỡng người già không thì khó nói, nhưng con cái thì nên nhé." Mạc Ly nói rất chính trực: "Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, chăm đến khi ta không muốn sống nữa thì thôi."

Mạnh Như Ký nhìn Mạc Ly, nàng muốn phản bác, nhưng hai cánh môi như bị dán lại với nhau, méo mó hồi lâu cũng không mở ra, chỉ vì nàng không nghĩ ra lời nào để phản bác.

Nội đan, là Mạc Ly cho!

Núi Hoành Hư được dựng lên là vì có nội đan!

Bao nhiêu lần nàng thoát chết cũng là nhờ sức mạnh của nội đan!

Ngắn gọn lại, cái mạng này của nàng là do Yểm Thiên Quân cứu!

Hắn nói cũng không sai!

Mà trong bất kỳ hoàn cảnh nào, yêu cầu của hắn đều không hề quá đáng, dưỡng lão thôi mà! Cho cơm ăn, cho chỗ ở, bị bệnh thì đưa đi khám, chết rồi thì tìm mồ chôn!

Không có gì khó!

Nếu là trước kia, Mạnh Như Ký chắc chắn sẽ lập tức đồng ý. Nhưng! Bây giờ không phải trước kia!



Nàng khó ở chỗ không có tiền dưỡng lão!

Bản thân nàng ăn bữa sớm lo bữa tối, trong nhà còn một Mục Tuỳ gào khóc đòi ăn! Nàng làm gì có tiền dưỡng lão cho hắn!

"Ta nghèo kiết xác rồi." Mạnh Như Ký thừa nhận, trực tiếp lấy đan dược được gói trong giấy dầu ra: "Đây là toàn bộ tài sản của ta, ta lấy gì dưỡng lão cho ngươi đây? Cứ tiếp tục thế này, bản thân ta còn không sống đến già nổi."

Mạc Ly nhìn đan dược trong tay Mạnh Như Ký, quan sát giây lát: "Tám bạc?"

"Chính là nó."

"Chữa cái gì?"

"Lỡ uống nước Nại Hà."

"Nước Nại Hà, đúng là hơi độc." Mạc Ly quan sát Mạnh Như Ký: "Nhìn ngươi không giống đã uống lắm."

"Mua cho bạn."

"Bạn tốt, rất nghĩa khí, ngươi đúng là rất tốt với Mục Tuỳ."

"Cứu một mạng người... Hả?" Mạnh Như Ký cảm thán, đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi nói cái gì?"

Có phải hắn đã nói hai chữ "Mục Tuỳ" không?

Mạc Ly cười hi hi nhìn Mạnh Như Ký: "Ngươi đúng là rất tốt với Mục Tuỳ."

Mạnh Như Ký kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn: "Sao ngươi biết Mục Tuỳ..."

"Đêm qua, ở trong lòng hắn, ta nghe thấy ngươi gọi hắn rồi."

"Ngươi..."

Câu nói này, sao nghe ra còn có nghĩa khác.

Mạnh Như Ký xoa xoa huyệt thái dương, đồng thời trong lòng cũng xác nhận, quả nhiên đêm qua khi rơi vào Nại Hà, khí tức của nội đan trong cơ thể Mục Tuỳ đã đánh thức hòn đá Mạc Ly này, sau đó trong lúc hoảng loạn có lẽ đã đưa hắn lên bờ.

"Tính ra, nếu ngươi không có tiền dưỡng lão cho ta thì cũng không sao, Mục Tuỳ có mà. Nếu các ngươi đã là bạn tốt thì ta tìm hắn xin ít là được."

Mạnh Như Ký nghe thấy nhưng không hề để ý đến Mạc Ly, chỉ tự suy tính xem làm thế nào gỡ được miếng cao da chó này trước khi quay về.

"Hắn là thành chủ thành Trục Lưu, tiền cho ta dưỡng lão chắc là có."

Ngay khi Mạc Ly nói ra câu này, suy nghĩ "đánh ngất Mạc Ly, sau đó đào hố chôn" trong lòng Mạnh Như Ký đột nhiên ngừng lại.

Nàng nhìn về phía Mạc Ly.

"Ngươi nói cái gì?"

"Hửm? Chuyện Mục Tuỳ là thành chủ thành Trục Lưu..." Mạc Ly nhìn Mạnh Như Ký với vẻ mặt xem kịch: "Tiểu Mạnh, lẽ nào ngươi không biết sao?"



Mạnh Như Ký, đương nhiên không biết.

"Hắn cùng tới vùng đất Vô Lưu với ta, Yểm Thiên Quân, e là ngươi nhận lầm người rồi." Tuy nhiên, khi Mạnh Như Ký nói ra lời này, một âm thanh huyên náo khác cũng xuất hiện trong đầu nàng...

"Bọn ta từng đưa người rồi."

"Chỉ một thời gian trước."

"Thành chủ thành Trục Lưu đã qua rồi."

Thành chủ thành Trục Lưu, giàu nứt đố đổ vách.

Rất nhiều giọng nói và cảnh tượng trước đây đều hiện lên trong tâm trí Mạnh Như Ký, nàng rơi vào sự trầm tư không thể khống chế.

"Mặc dù hôm qua không thấy bộ dạng của hắn, nhưng ta biết, người được gọi bằng cái tên này ở vùng đất Vô Lưu, chỉ có một người."

Mạc Ly nhìn Mạnh Như Ký, có chút hứng thú chỉ vào đan dược trong tay Mạnh Như Ký: "Tiểu Mạnh, ngươi rất nghĩa khí, nhưng bạn ngươi hình như không được thành thật lắm, thân phận của mình cũng không nói rõ."

"Tên thôi mà, cũng có thể trùng nhau." Mạnh Như Ký vừa giải thích vừa lẩm bẩm: "Hơn nữa, Mục Tuỳ không nhớ gì nữa rồi."

"Hắn thật sự không nhớ gì nữa sao?"

Giọng nói của Mạc Ly hơi mơ màng xa xăm, lọt vào trong tai Mạnh Như Ký, vừa giống như nghi vấn vừa giống như xác nhận điều gì đó.

Mạnh Như Ký ngẩng đầu nhìn Mạc Ly.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Mạc Ly, môi mỏng đỏ mọng nhếch lên một vòng cung mê người.

Hắn thật sự không nhớ gì nữa sao?

Mạnh Như Ký nhớ lại vài phản ứng hơi kỳ lạ của Mục Tuỳ sau khi bò lên từ sông Nại Hà đêm qua.

Hôm nay hắn đã thừa nhận với nàng, hắn nhớ ra một vài chuyện, nhưng cũng chỉ là chuyện hắn trộm nội đan của nàng mà nàng sớm đã biết.

Thấy Mạnh Như Ký suy tư, Mạc Ly thuận thế nói:

"Dưỡng lão cho ta cũng không tốn bao nhiêu tiền. Ta còn có thể biến thành hòn đá, ngươi mang ta theo, đặt ta trong lòng, sưởi ấm cho ta một chút là được. Ta chỉ cần thỉnh thoảng ăn bữa cơm, uống bữa rượu, dễ nuôi lắm."

Mạnh Như Ký quan sát Mạc Ly một cái.

"Ta ở vùng đất Vô Lưu đã lâu, có rất nhiều quy tắc ngươi không biết, rất nhiều người ngươi không quen, nhưng ta đều quen biết hết."

Mạnh Như Ký nhướng mày một cái.

"Ngươi cũng không cần đồng ý dưỡng lão cho ta ngay, cứ thử tác dụng của ta trước đi."

"Thử cái gì?"



"Ngươi đặt ta vào trong lòng, đưa ta đến gặp Mục Tuỳ, ta từng gặp thành chủ thành Trục Lưu rồi, cùng tên có thể nói là trùng hợp, nhưng trông giống nhau thì không thể là trùng hợp rồi."

Mạnh Như Ký trầm mặc, hơi dao động.

Nàng thực ra cũng muốn biết Mục Tuỳ rốt cuộc là ai.

Nếu thực sự may mắn đến mức Mục Tuỳ chính là thành chủ thành Trục Lưu, vậy thành Trục Lưu kiếm tiền chắc chắn nhanh hơn nàng rồi! Dù không may thì ăn cơm cũng không thành vấn đề nhỉ?

Đến lúc đó, nàng đưa thành chủ thành Trục Lưu về, dùng năng lực của thành Trục Lưu để kiếm tiền, thành Trục Lưu có thể đưa thành chủ về nhân gian một lần thì nhất định có năng lực đưa về lần hai, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Dù sao thì cũng nhanh hơn nàng đơn thương độc mã nhiều!

Mạnh Như Ký trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng: "Ta đặt ngươi trong lòng, ngươi lén nhìn hắn, nếu hắn giống thành chủ thành Trục Lưu thì ngươi nhảy hai cái trong lòng ta."

"Được."

Mạnh Như Ký vươn tay ra với Mạc Ly: "Qua đây..." Nói được một nửa, nàng lại thu tay về: "Không phải ta có ý dưỡng lão cho ngươi đâu."

Mạc Ly thấy vậy liền cười: "Được. Xác nhận xong ngươi lại nói chuyện với ta. Chuyện ngươi không biết về vùng đất Vô Lưu và thành Trục Lưu còn rất nhiều, ngươi đừng có liều lĩnh thú nhận tất cả với Mục Tuỳ đó."

"Ta làm thế nào, tự ta sẽ có chừng mực, Yểm Thiên Quân, ngươi làm tốt chuyện của ngươi trước đi."

Mạc Ly cười híp mắt nhìn nàng: "Tiểu Mạnh, ngươi quả thực, không giống với lần đầu chúng ta gặp nhau nữa rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.