Trong căn nhà gỗ nhỏ, Mục Tuỳ đã quay về từ lâu.
Hắn ngồi ở vị trí trước đó bản thân ngồi, bày ra bộ dạng yếu ớt đáng thương suy nhược, hoàn toàn không còn vẻ sát phạt quyết đoán khi nói chuyện cùng Thần Sa trong rừng.
Mục Tuỳ đã nghĩ kỹ, hôm qua hắn rơi vào Nại Hà, mặc dù hoảng loạn nhưng không uống phải nước Nại Hà gì hết, Mạnh Như Ký không hề biết.
Nước Nại Hà có kịch độc, nghe ngóng trong chợ một chút là biết, mà đồng thời, Mục Tuỳ cũng chắc chắn Mạnh Như Ký không thể tìm ra cách giải độc nước Nại Hà trong khu chợ nhỏ này.
Vì thế bây giờ hắn có thể giả vờ trúng độc, sau đó dụ Mạnh Như Ký nói cho hắn cách tu hành nội đan, chỉ cần hắn vẫn là Mục Tuỳ "ngu ngốc", Mạnh Như Ký sẽ không có chút phòng bị nào với hắn.
Đợi một lúc, Mạnh Như Ký đã quay về, Mục Tuỳ suy nhược nhìn nàng một cái, nhưng lại thấy lúc quay về Mạnh Như Ký so với trong tưởng tượng của hắn có chút...
Không giống.
Nàng không còn lo lắng, ân cần như trước nữa.
Ánh mắt nàng nhìn hắn, dường như còn có chút đánh giá, bước chân cũng chậm hơn rất nhiều so với lúc rời đi.
Nếu thực sự biết nước Nại Hà có kịch độc nhưng không tìm được thuốc giải trong chợ, nàng không nên có vẻ mặt thế này nhỉ?
Hình như đã xảy ra thay đổi gì đó mà hắn không biết.
Trực giác của Mục Tuỳ nói với hắn như vậy, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/2571132/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.