Mạnh Như Ký muốn lên đường rồi, lộ trình còn hai ngày, nhưng không bao lâu bọn họ đã đến...
Vì Mạnh Như Ký dùng tiền.
Thuật pháp vừa nổi, cưỡi gió vạn dặm, buổi sáng bắt đầu bay, còn chưa quá trưa đoàn người đã đáp đến cuối sông Nại Hà.
Có điều trên đoạn đường này, Mạnh Như Ký hơi yên lặng hơn hôm qua. Nàng thậm chí còn không cưỡi cùng một ngọn gió với Mục Tuỳ, hai người cầm tiền mạnh ai nấy bay, trên đường cũng không nói chuyện.
Diệp Xuyên được chia cho chút tiền, ngự gió bay sau bọn họ, con thỏ biến lại nguyên dạng được Mục Tuỳ ôm trong lòng, Mạc Ly cũng biến thành hòn đá được con thỏ ôm trong lòng.
Con thỏ nhìn hai người trước mặt, trong con ngươi đỏ tươi tràn ngập vẻ khó hiểu: "Nữ nhân xấu xa này, hôm qua thề thốt như vậy, không rời một tấc như vậy, sao hôm nay ta vừa tỉnh dậy đã thay đổi thế rồi?"
Bình thường hòn đá Mạc Ly sẽ không lên tiếng, nhưng hắn cũng không nhịn được:
"Quá tay rồi."
"Cái gì quá tay rồi."
"Chính là đến cực hạn của nó rồi, nó cũng phải bình tĩnh lại."
Con thỏ động đậy môi, mắng mỏ: "Nữ nhân xấu xa này đúng là không kiên trì gì."
Diệp Xuyên nhướng mày, im lặng không nói, có điều ánh mắt lướt qua bóng lưng hai người trước mặt, nhìn về hướng Nại Hà chảy ngược.
Cuối sông Nại Hà, Nhu Vĩ Thảo Âm, độ ẩm xung quanh ngày càng gia tăng.
Nhìn Nại Hà chảy ngược lên trời từ góc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/2571029/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.