Trên phi hành khí, Hoắc Cảnh Hành mở đhệ thống tự động, không cần tự mình điều khiển.
Đàm Thu ngồi ghế lái bên cạnh, thường thường hít hít ngửi ngửi.
Là hương vị cây ngô đồng!
Thơm quá!
Hoắc Cảnh Hành nhớ lại các loại hành vi vừa rồi của Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong, nghĩ bụng, chẳng trách Tiêu Kiến Dung ghen tị đỏ mắt. Từ việc đối phương có ý định sờ lượng tử thú của hắn ở yến hội trước, hắn cho người điều tra người này, cũng không phát hiện điều gì bất thường, chỉ là đối phương thường xuyên, điền cuồng tiếp cận La Tiểu Phong, thậm chí còn vài lần nhắn tin cho Tưởng Thiếu.
Mà vật nhỏ này, bề ngoài giả vờ làm đứa ngốc, kết quả lại thu được yêu thích của hai vị thiếu gia kia, bảo sao Tiêu Kiến Dung đỏ mắt.
Chẳng qua đỏ mắt thì đỏ mắt, có ý hại người là không được.
Những người khác chỉ thấy được vật nhỏ này may mắn, nào thấy được những gì cậu phải chịu đựng sau lưng. Hiện tại, biết cậu không ngốc có Tưởng Thiếu, giờ nhiều thêm một cái La Tiểu Phong. Ở cùng hai người này, hẳn là cậu có thể thoải mái đôi chút, dù sao ngày thường ở Đàm gia cậu hẳn đều phải giả vờ.
"Mệt không?" Hoắc Cảnh Hành hỏi.
Đàm Thu không biết hắn hỏi 'giả ngốc có mệt không?', còn tưởng hắn hỏi cái khác, nghĩ bụng, ăn cơm thì mệt chỗ nào, tuy ăn hai bữa nhưng ăn thêm hai bữa nữa cũng chẳng vấn đề.
Vì thế cậu lắc đầu, hơn nữa nói, "Lần trước anh đưa đậu phộng ăn ngon."
"Khi nào có cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhat-dan-duong/501765/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.