Hoắc Cảnh Hành uy hiếp xong vẫn chưa yên tâm, gửi tin tức cho Tưởng Chiêu, nói rõ tình huống, sau đó lại 'vô ý' tiết lộ việc này cho Tưởng Chiêu.
Hắn cũng không trông chờ Tưởng Chiêu có biện pháp gì, nói ra chính là trông cậy anh làm một cái loa truyền lời.
(Bản gốc là 'dẫn âm thùng': ý là Hoắc Cảnh Hành muốn Tưởng Chiêu truyền lời cho Tưởng Thiếu, Đàm Thu á)
Dù sao Đàm Thu cũng không ngốc thật, biết có người định hại chính mình, hẳn là sẽ cẩn thận. Bên hắn lại giám sát thêm chút, vậy cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tưởng Chiêu: "OK."
"Cũng không hiểu cậu ta nghĩ gì, thế mà lại đi ghen ghét một 'đứa ngốc'."
Tiêu Kiến Dung bên ngoài mềm cả người, y không thể nghĩ tới, Hoắc Cảnh Hành sẽ giúp Đàm Thu nói chuyện. Không, nhất định là đối phương chán ghét loại tâm tư âm hiểm này..... Nhưng mà chuyện này cũng không tốt hơn tí nào, lần đầu tiên y đã không chạm được lượng tử thú, lần thứ hai lại đụng phải trường hợp này, ấn tượng quả thực vô cùng bết bát.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Hoắc Cảnh Hành là đối tượng tốt nhất y chọn được. Đời trước hắn bảo hộ một tên ngốc vô cùng tốt, cũng đối xử với cậu ta cũng vô cùng kiên nhẫn.
Mọi người đều nói hắn thanh lãnh bất cận nhân tình, nhưng kỳ thật hắn lại là một người vô cùng có trách nhiệm.
Toàn chủ tinh không thể tìm ra được một người vừa có năng lực vừa chuyên tình như hắn, y không thể từ bỏ.... Nếu là y, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhat-dan-duong/501764/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.