Chương trước
Chương sau
Bên kia, Tưởng Thiếu còn đang thảo luận với La Tiểu Phong xem nam nhân kia cặn bã đến mức nào mà có thể nói ngoại tình là lẽ thường tình như thế.
"May mà tôi không có em trai hay em gái là dẫn đường, nếu không cứ tưởng tượng đến việc gặp phải loại đối tượng như vậy, đủ ghê tởm."
"Bên người chơi cũng chẳng phải toàn người tốt, cái tên newbie cũng chẳng ra làm sao." La Tiểu Phong nói: "Nghĩ chúng ta ngốc chắc, cho rằng không biết hắn cạy cửa để làm gì sao."
"Chẳng qua hắn cũng ngốc, nhìn ai không nhìn lại nhìn trúng Đàm ca, xem đi, xui xẻo!"
Vừa nói, bọn họ vẫn không quên tìm manh mối. Nhưng không biết manh mối do khó tìm hay chưa xuất hiện, tóm lại tìm không thấy.
Trên đường lại gặp phải nhóm Chu Triệu An, người sau hỏi: "Các cậu sao không cầm theo dây thừng, tôi thấy cái tên newbie trên tầng cầm rồi."
Tưởng Thiếu kỳ quái nói: "Một đoạn dây thừng mà thôi, không có tác dụng thì mang theo làm gì."
"Chẳng phải đó là đạo cụ để trói đại ảnh quái sao?" Chu Triệu An hỏi lại.
"Không phải!" Tưởng Thiếu nói.
La Tiểu Phong cũng nói: "Là dây thừng bình thường, ra ngoài thích mua bao nhiêu cũng có. Ở trong này cho dù hiếm có nhưng nếu thật sự cần thì tùy tiện xé khăn trải giường cũng có thể dùng tạm."
Nhóm Chu Triệu An: "......"
Cho nên đại ảnh quái rốt cuộc bị bắt như thế nào?
Mà tên tráng hán vừa lúc ở gần nghe được hừ lạnh một tiếng, nghĩ bụng đều là gạt người, phỏng chừng là biết hắn cầm đi rồi nên mới cố ý nói thế, muốn hắn giao đồ ra.
Nghĩ hay như vậy, cho rằng hắn là kẻ ngốc sao.
Tổ hai người Chu Triệu An cũng không biết nói gì, điều này bọn họ trăm triệu lần không dự đoán được. Đại ảnh quái thế mà không phải do dây thừng chế phục, vậy rốt cuộc hắn bị bắt như thế nào, chẳng lẽ cũng là một tên nhược kê?
Không đúng, tráng hán là newbie nhưng nhìn qua không hề yếu đuối, nhưng vẫn bị một đá bay xa hai mét, vất vả mới bò dậy.
"Xem ra...... Cái vị dẫn đường tên Đàm Thu kia còn lợi hại hơn so với chúng ta tưởng."
Đang nói, bọn họ nhìn thấy bốn người Mạnh ca bên kia. Lúc này Mạnh ca vừa đi ra khỏi phòng trẻ con, lục soát được một cuốn sổ nhật ký, đang cất vào trong người.
Trong loại trò chơi này, tỷ lệ nhật ký cung cấp manh mối rất cao, Hai người Chu Triệu An lập tức tiến lên, ý muốn trao đổi manh mối, nhìn cuốn nhật ký kia.
"Không đổi." Mạnh ca hừ lạnh, "Mấy người thì có manh mối gì, đủ tư cách đổi cuốn nhật ký nào sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cuốn nhật ký này có rất nhiều manh mối, mấy cái manh mối linh tinh của mấy người có thể so sánh sao?"
"Ai bảo mấy người lúc đầu không tổ đội với chúng tôi, hiện tại biết Mạnh ca lợi hại chưa!"
Tráng hán đi theo lập tức thổi phồng, cũng cảm thấy bản thân quả nhiên thông minh, tìm được đồng đội chính xác.
Chu Triệu An cùng khốc ca chỉ đành phải đổi chỗ tìm kiếm, nhưng căn phòng này cũng đã tìm kiếm từ trong ra ngoài quá nhiều lần rồi, cũng chẳng tìm được gì khác.
Hai người định xuống lầu, lúc ở cầu thang thì thấy được bóng đen nhỏ. Đàm Thu đang ngồi trên sofa, còn nó thì vô thanh vô tức xuất hiện sau sofa, chậm rãi nâng dao.
"Cẩn thận." Chu Triệu An cùng khốc ca đồng thời hô to.
Mà bên kia, Đàm Thu đến đầu cũng không thèm quay lại, một tay bắt được cổ tay bóng đen nhỏ, sau đó quăng nó ra phía trước, cũng đoạt lấy con dao.
"Con nít con nôi thì nghịch dao làm gì." Đàm Thu bất mãn nói.
Chu Triệu An cùng khốc ca: "......"
Vấn đề hiện tại là cái này à?
Sau đó nghe thấy bóng đen nhỏ khóc lên, "Đừng đánh con, đừng đánh con." Ngay sau đó, dường như là cảm xúc biến đổi thành hận thù đến nghiến răng nghiến lợi, "Tôi giết ông, giết ông rồi thì sẽ không ai đánh tôi nữa."
"Đmm!" Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong đuổi tới tức giận nói: "Tên cặn bã kia không chỉ ngoại tình mà còn đánh cả con mình luôn?"
"Ông đánh mẹ tôi, tôi giết ông."
A, này là ngay cả vợ mình cũng đánh, vậy mà còn không biết xấu hổ nói yêu?
Chu Triệu An cùng khốc ca nhìn bóng đen nhỏ lăn lộn điên cuồng, sau đó bị Đàm Thu gõ một phát vào trán, "Bình tĩnh, chúng tôi không phải cha nhóc, cha nhóc đẹp được như tôi à?"
Bóng đen nhỏ: "........."
Những người khác: "......"
"Nói đi." Đàm Thu hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nhóm Chu Triệu An biết, trong trò chơi, không chỉ có một cách tìm được một loại manh mối. Ví dụ như ngươi ở đây có thể tìm được manh mối nhưng cũng có thể suy ra manh mối từ những góc độ khác.
Tựa như hôm qua bọn họ tìm hiểu được nam chủ ngoại tình, nữ chủ muốn ly hôn; đến sáng nay chuyện này cũng có thể hỏi ra từ miệng nam chủ. Nhưng không ngờ được còn có thể tìm manh mối như vậy......
Dù sao cũng chẳng có ai đủ lớn mật đối địch với quỷ quái trong phó bản, thậm chí còn bắt lại hỏi chuyện.
Rốt cuộc bọn họ gặp phải cái dạng người chơi gì thế này.
Theo lời bóng đen nhỏ, bọn họ biết được cha của nhóc - cũng chính là nam chủ - thường xuyên đánh nữ chủ, cũng đánh cả bóng đen nhỏ. Bởi vì nó không ngoan, đôi khi còn dùng dây thừng trói nó lại.
"Rác rưởi!" Tưởng Thiếu nhịn không được nói.
Vô cùng rác rưởi, Chu Triệu An nghĩ, chẳng qua nên hỏi thì vẫn phải hỏi, nếu không chỉ vì đồng tình NPC mà hỏi thiếu, manh mối không đủ thì người chết chính là bọn họ.
"Vậy nhóc biết chuyện cha nhóc ngoại tình không?" Sợ bóng đen nhỏ không hiểu, hắn còn miêu tả một chút, "Là việc hắn cùng một dì khác quan hệ thân cận."
Bóng đen nhỏ nghiến răng nghiến lợi (cũng không biết khuôn mặt đen sì sì kia làm ra biểu tình này thế nào),"Nữ nhân kia không biết xấu hổ, là tiểu tam mà gọi điện thoại tới nhà tôi, ép mẹ tôi, hại chết mẹ tôi, tôi cũng muốn giết ả ta, à, ả ta cũng chết rồi."
Bóng đen nhỏ nói xong thì chậm rãi biến mất, giống như đại ảnh quái khi trước.
Đàm Thu nghĩ, "Có vẻ phó bản này không khó lắm, hôm nay mới là ngày thứ hai mà manh mối cũng đã tìm được kha khá, bóng đen cũng giải quyết được hai tên."
Không, không phải phó bản không khó mà là là cậu quá cứng.
Nhóm Chu Triệu An nhịn không được nghĩ, nếu không phải cậu, hiện tại bọn tôi còn không biết chuyện nam chủ ngoại tình là thật hay giả, còn đang muốn xác nhận chuyện này cơ. Đương nhiên cũng không biết trong nhật ký của bóng đen nhỏ viết gì, cho dù là bàn điều kiện với Mạnh ca hay là dùng manh mối khác suy luận thì đều không thể dễ dàng có được.
Cho nên không phải trò chơi không khó, mà là do người chơi không giống người thường, dù sao bọn họ không dám nghĩ tới chuyện bắt bóng đen để tra hỏi, mà chỉ sợ cũng không bắt nổi.
Bóng đen nhỏ thì thôi, đại ảnh quái ban đêm đi ra hại người, vừa nhìn là biết không dễ đối phó.
Hiện giờ nghĩ đến, hẳn là trong nhật ký của bóng đen nhỏ ghi những chuyện này.
Mạnh ca coi như bảo vật mà khoe khoang, kết quả hiện tại bọn họ chẳng phải đã biết hết sao.
Bên kia, tráng hạn đương nhiên biết đoạn dây thừng dùng để trói bóng đen nhỏ. Dựa theo Mạnh ca phân tích, ảnh đao trong tay bọn họ có thể ảnh hưởng đến đại ảnh quái, còn dây thừng có thể uy hiếp bóng đen nhỏ....
Hiện tại dây thừng trên người hắn, hẳn là bóng đen nhỏ không dám ra tay với hắn.
Tráng hán lập tức cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều, xem ra cái trò chơi này cũng không khó lắm.
Đúng lúc này, phía sau hắn xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, bóng đen nhỏ lại xuất hiện, chỉ thấy nó từ một bóng đen chậm rãi biến thành một đứa trẻ màu đen, tay cầm dao đâm về phía trước.
"A!" Tráng hán bị đâm một dao, đau đến lập tức xoay người, nhìn thấy bóng đen nhỏ thì hoảng sợ, "Mày vẫn dám đâm tao?"
Bóng đen nhỏ sau đó bị dọa chạy, nhưng tráng hán cũng bởi vậy mà bị thương.
Hắn vô cùng khó hiểu.
Vì sao bóng đen nhỏ còn dám đâm hắn, sau đó lại phẫn nộ, "Mạnh ca, ban nãy sao mấy người không nhắc nhở tôi một tiếng."
"Chẳng phải cậu cầm đồ vật cũng không nói cho bọn tôi biết sao." Mạnh ca lạnh lùng nói: "Tôi bảo giúp cậu qua ải, nhưng cậu có được manh mối cũng không nói, tôi còn tưởng cậu có thể tự mình qua ải cơ."
Tráng hán lính gác: "......"
Hắn che lại chỗ bị thương, lấy dây thừng trên người ra, "Tôi chỉ là không nghĩ ra cái này có ích lợi gì, chỉ tùy tiện cầm, không phải cố ý giấu diếm."
Hiện tại hắn bị thương, không có khả năng hành động đơn độc, chỉ có thể lấy lòng đám người Mạnh ca. Tráng hán lính gác nghiến răng nghiến lợi nghĩ, không phải ỷ vào vượt qua mấy phó bản hay sao, nhiều kinh nghiệm chút sao, đắc ý cái gì. Chờ đến lúc hắn vượt qua phó bản này thì cũng là oldbie.
"Nếu Mạnh ca nói thứ này hữu dụng thì để Mạnh ca cầm đi, cũng có thể phát huy tác dụng của thứ này." Tráng hán gượng cười nói, trong lòng lại có chút không đành lòng.
Nhưng Mạnh ca lại không cầm dây thừng mà cười lạnh, "Một đoạn dây thừng bình thường mà thôi, tôi lấy làm gì? Nếu cần trói người thì trực tiếp xé cái khăn trải giường là được!"
Tráng hán lính gác: "......"
Hắn đột nhiên nhớ lại, đám người Đàm Thu ban nãy cũng nói như vậy. CHỉ là lúc đó hắn nghĩ bọn họ cố ý nói vậy cho hắn nghe, ai ngờ lại là thật sự.
"Vậy thứ này thật sự vô dụng?"
Mạnh ca không nói gì, nhưng xem cái cách lắc đầu cùng với biểu cảm chế nhạo kia, rõ ràng dây thừng này thật sự vô dụng. Nhưng rõ ràng ban nãy Mạnh ca có nói......
"Khoan đã, mấy người sớm biết tôi cầm dây thừng nên cố ý nói để tôi làm mồi nhử, xem có đúng hay không sao?"
Hắn đột nhiên hiểu được, đám người Mạnh kỳ thật muốn dùng hắn để kiểm nghiệm, mà hắn thì cứ thế bị lừa.
Một đồng đội cạnh Mạnh ca nói: "Cậu cũng đừng trách chúng tôi, nếu cậu không tàng tư đồ vật mà sớm giao cho mọi người cũng thảo luận thì cũng không xảy chuyện này, phải không?"
Tráng hán lính gác: "Mày......"
Quả thực cưỡng từ đoạt lí.
Dĩ vãng đều là hắn đối xử với người khác như vậy, hiện giờ đổi thành người khác đổi xử với hắn, tráng hán mới biết việc này khó chịu biết nhường nào, ghê tởm biết bao nhiêu.
Cũng may một dao kia không tổn thương đến chỗ yếu hại, hắn vẫn còn sống.
Nhưng cho dù bất mãn đến mức nào, lúc ăn cơm tráng hán vẫn ngồi cũng đám người Mạnh ca. Hắn muốn sống, mà không có Mạnh ca, hắn cảm thấy mình sống không nổi. Còn những người khác, so với hắn còn yếu đuối, vừa nhỏ vừa trắng, không thể nhờ cậy được.
Đặc biệt còn cái tên dẫn đường kia, trong cái trò chơi này, dẫn đường đều chết trước tiên.
Mà hai cái tên lính gác kia còn coi cậu như bảo bối...... vừa nhìn là biết mấy kẻ thích tìm đường chết.
Đám người Mạnh ca bình thường hành động cũng không chờ hắn, bởi vậy cho dù hắn bị thương thì vẫn phải đi cùng. Hôm qua khốc ca còn nhắc nhở hắn hai câu, hôm nay thì cái gì cũng không muốn nói.
Hắn xem như hiểu rõ, bốn cái tên ác nhân này, không có lấy một kẻ tốt.
Hắn không dư thừa nhắc nhở.
Tới buổi tối, vẫn phân phòng như hôm trước, không thay đổi. Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong cũng không cần tranh cãi, hai người một trái một phải, cũng may giường đủ lớn, ngủ cũng không cần chen chúc.
Đột nhiên, Tưởng Thiếu nhíu mày, "Dưới giường hình như có cái gì, hơi cộm cộm."
"Cái gì?" La Tiểu Phong nói: "Hôm qua tôi ngủ bên kia đâu có thấy gì, cậu là công chúa hạt đậu à, sao mảnh mai như vậy."
Chẳng qua tuy nói thế nhưng bọn họ vẫn dậy lật đệm giường kiểm tra, quả nhiên, bên dưới có một cái kẹp tóc.
"Cậu quả thật là công chúa hạt đậu, đệm dày như vậy mà vẫn cảm giác được."
Tưởng Thiếu đẩy hắn, "Cút cút cút."
Lại nhíu mày nói: "Cậu có thấy cái kẹp này nhìn quen quen không?"
La Tiểu Phong cũng cầm lấy nhìn, "Quả thật, hình như tôi nhìn thấy ở đâu rồi." Hắn cẩn thận xem xét, "Dựa vào kiểu dáng cùng chất lượng, hẳn không phải của Đế quốc, mấy năm gần đây, phái nữ không chuộng kiểu dáng này."
Cho nên không phải của bạn bè trong hiện thực, hơn nữa ngay cả La Tiểu Phong cũng thấy quen mắt, vậy thì chỉ có trong phó bản này....
"Là nữ newbie kia." La Tiểu Phong phản ứng lại, "Là cô gái chết đầu tiên."
"Đúng vậy, cái này được cài trên tóc cô ấy."
Chỉ là kẹp tóc trên đầu cô ấy lại ở đây...... Sau khi chết, thi thể người chơi chẳng phải sẽ biến mất hay sao? Quan trọng là, cô ấy kiếm được loại kẹp tóc không phù hợp này ở đâu...
"Này......"
Tưởng Thiếu lập tức nhảy dựng, chạy tới phòng Đàm Thu bên cạnh, "Đàm ca, cậu thấy cô gái kia có thể......"
"Không phải người." Đàm Thu nói: "Hơn nữa vốn dĩ đó cũng không phải bộ dáng của cô ấy."
"La Tiểu Phong lập tức hiểu ra, "Bảo sao tôi thấy lạ, theo tuổi của cô ấy thì không nên dùng loại kẹp này. Loại kẹp này thường dùng cho những người phụ nữ tương đối trưởng thành."
Sau đó cả người lạnh lẽo, "Như vậy thì cô ấy là quỷ?"
Má nó, vậy mà hắn lại ở cùng quỷ.
"Bình tĩnh." Thấy hắn như vậy, Tưởng Thiếu ngược lại không sợ hãi, còn nói: "Nghĩ lại thì bóng đen cũng bị chúng ta bắt được hai tên, còn lại thì cũng chỉ là một con quỷ hèn nhát mà thôi."
Cùng lúc đó, nhóm Chu Triệu An theo thường lệ buổi tối kiểm tra lại phòng ngủ. Việc này không phải do bọn họ rảnh rỗi mà là đôi khi vào tối, trong phòng có thể đột nhiên xuất hiện thứ gì đó. Cũng càng nhiều khả năng là những người chơi khác mang ý xấu sẽ cố ý đặt vài thứ vào phòng. Ở trong trò chơi, bản thân có thể không mất nhân tính nhưng không thể ngăn người khác mất nhân tính.
Kết quả liền như vậy, bọn họ tìm được một chiếc hoa tai.
Như là không cẩn thận rơi vào khe hở đầu giường.
"Có hơi quen mắt."
Sau đó hai người nhận ra, đây chẳng phải là đồ của cô gái đã chết ngày đầu sao.....
"Trước tiên cứ cất đã, ngày mai nói với nhóm Đàm Thu." Dù sao đi cùng cậu cũng thu được nhiều manh mối như vậy, đối phương còn chủ động nói tin tức trao đổi với Mạnh ca cho bọn họ, giờ bảo bọn họ giấu manh mối, quả thật Chu Triệu An không làm được chuyện này.
Bây giờ đêm đã khuya..... Nếu tìm được sớm hơn chút thì có thể ra ngoài thông báo, nhưng giờ đã tối rồi.
Hơn nữa, đây cũng không phải manh mối gì quan trọng.
Mà bên Mạnh ca, một bóng hình chậm rãi hiện ra. Không phải quái bóng đen nhưng vẫn quen mắt. Nếu như có người tỉnh thì sẽ nhận ra đây chính là cô gái ngày đầu tiên chết.
Ngay sau đó, thân ảnh của cô chậm rãi biến hóa, biến thành một phong vị nữ nhân.
Cô chậm rãi chui vào ổ chăn của tráng hán.
Tiến đến bên tai, nhỏ giọng nói: "Thì ra là mày giết tao!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.