Quả nhiên, Hạ Ngôn tìm thấy đại thúc ở công viên trung tâm. Nhưng Hạ Ngôn không lập tức đến gần, hắn đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn đại thúc bơ vơ ngồi trên ghế công viên.
Đại thúc tràn ngập thất lạc cùng cô đơn. Đại thúc như vậy càng làm Hạ Ngôn yêu thương không dứt.
Hạ Ngôn nhìn thấy một cô bé bán hoa trên quảng trường, thế là hắn tiến về phía cô bé.
Bên phía đại thúc.
Đại thúc ngồi trên ghế, hắn không biết tại sao mình lại ngồi ở chỗ này. Biết rõ Hạ Ngôn sẽ tìm mình, nhưng nếu không ngồi đây, hắn hoàn toàn không biết mình có thể đi đâu.
Lẽ nào mình cứ theo bản năng một mực ngồi chờ Hạ Ngôn đến sao? Nhưng chuyện hôm nay khiến hắn không chịu nổi.
Không phải hắn không tin Hạ Ngôn, có lẽ lúc đó Trần Phong cố tình làm thế trước mặt mình. Trần Phong, người này lãnh khốc vô tình, lúc trước vì muốn chặt đứt quan hệ của mình và Hạ Ngôn mà lạnh lùng xen ngang vào giữa bọn họ, muốn làm cho hắn tuyệt vọng, hiện tại có khi hắn lại muốn làm như vậy. Chính mình có bao nhiêu tự mình biết, lúc trước thủ đoạn không bằng người, nay lại càng không bằng.
Có lẽ trong lòng đại thúc không vượt qua được cái hố này. Nếu cùng Trần Phong trẻ tuổi đẹp trai đem ra so sánh, hắn sẽ thấy chính mình có chút tự ti. Vì vậy mà hắn sẽ bất an, sẽ lo lắng nghĩ, có khi nào Hạ Ngôn sẽ lựa chọn Trần Phong trẻ trung như mình để ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nam-tu-thap/1982173/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.