Con gái xuất ngoại, đại thúc cảm thấy như cuộc đời mình thiếu mất một khoảng lớn. Cảm giác y như năm đó thằng nhóc Nghiêm Húc muốn cướp con gái với mình vậy. Mà cảm giác dù có giống nhưng mình bây giờ không thể muốn làm gì thì làm như hồi đó được nữa.
Một ngày nào đó con gái sẽ rời xa mình, không có ai tốt hơn Nghiêm Húc đâu.
Do vậy, dù không nỡ, đại thúc cũng đành buông tay.
Thế là, đại thúc vì chuyện của con gái mà mất ngủ. Hắn mất ngủ Hạ Ngôn cũng không yên được. Hơn nửa đêm, đại thúc lăn từ đầu giường đến cuối giường, lại từ cuối giường lăn ngược trở về.
Hạ Ngôn nhắm mắt bị quấy nhiễu không yên với tay ôm đại thúc lại, hy vọng hắn có thể được yên ổn một chút: “Cảnh Trình, đừng nghịch.”
“Hạ Ngôn, anh ngủ không được.” Đại thúc bị ôm cứng ngắt rầu rĩ không vui.
“Ừm.” Hạ Ngôn nửa mê nửa tỉnh đáp lại.
“Em nói thử xem, trụ sở chính của Nghiêm thị ở trong nước, sao bọn trẻ phải chạy đến chi nhánh ở nước ngoài?” Đại thúc hỏi.
“Không biết.”
“Hạ Ngôn, anh nhớ Manh Manh, em với anh đi qua bên đó thăm con bé nha?” Mới không gặp một ngày mà đại thúc đã ngồi không yên rồi.
Nghe câu đó của đại thúc, Hạ Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại một chút: “Hai đứa vừa đến nơi, chúng ta mà sang đó chỉ tổ làm phiền bọn trẻ thôi.”
“… Cũng đúng.” Đại thúc hơi hơi mất mát. Đây là Quan Manh và Nghiêm Húc đang chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nam-tu-thap/1982169/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.