Edit: An Ju
Mới sáng sớm Cố Hạo đã lại ngồi dậy từ đống chăn đệm đặt dưới đất của hắn và Meo Meo chuẩn bị làm bữa sáng cho Hổ Vương và em trai Meo Meo.
“Chuột nhỏ… Em đặc biệt đối tốt với họ quá đi…” Meo Meo có hơi bất mãn, quấn chăn ôm Cố Hạo đang ngồi dậy mặc quần áo.
Ổ chăn bị động tác mặc quần áo của Cố Hạo tạo ra lỗ hổng, gió lạnh viu viu chui vào trong, lạnh đến độ làm cho con hổ hắt hơi một cái rõ to.
“Hắt xì xì xì xì xì xì——-!!!” Hắt hơi một cái này làm cho đầu hắn lắc loạn lên, sau đó hắn dùng mu bàn tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú méo xệch.
Cố Hạo nhìn mà thấy buồn cười, người này biến thành người rồi nhưng vẫn còn giữ lại mấy động tác nhỏ của mèo. Đôi khi nhìn hắn lâu lại cảm thấy hắn chính là một con mèo anh tuấn cao mét tám.
Xé miếng giấy ăn trên bàn trà đưa cho Meo Meo, Cố Hạo xếp chăn lại cho hắn, nói: “Anh ngủ lúc nữa đi, chốc nữa em đun cho anh bát trà gừng, có thể ngăn ngừa cảm lạnh.”
Meo Meo đưa tay với vào lớp bên trong quần áo của Cố Hạo, hai móng hổ sờ tới sờ lui trên cái lưng ấm áo của chuột nhỏ, cảm giác mịn màng trên tay làm hắn hài lòng đến chép miệng, lại đưa tay tới viên ngọc trước ngực nhéo mấy cái, nói: “Đây là vì anh thiếu ‘vận động’ nên đề kháng mới kém.”
Vợ chồng lâu rồi, Cố Hạo cũng mặc hắn càn quấy, ngoài miệng hỏi hắn: “Trước đây cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345401/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.