Edit: An Ju
“Hắt xì—-!” Cố Hạo đang nghỉ chân ở một cửa hàng vàng bỗng hắt hơi một cái thật to, “Ơ, ai đang nhắc tới mình vậy?”
Cố Hạo vẫn chưa quyết định được sẽ mua quà gì cứ đi dạo khắp trung tâm mua sắm, trước khi hắt xì, hắn vừa bị một con hổ vàng điêu khắc trong cửa hàng thu hút. Đứng gần nhìn, tay nghề điêu khắc của nghệ nhân điêu khắc phi thường nhẵn mịn, râu và đuôi hổ đều được điêu khắc giống như đúc. Lớp vàng phủ bên ngoài cũng không biết là dùng thủ pháp gì xử lý mà thoạt nhìn lấp lánh rất dễ chịu.
“Em gái, lấy con hổ này ra cho tôi xem đi.”
“Được, anh đợi chút.” Nhân viên bán hàng đứng trong cửa hàng vàng cả ngày chưa bán được gì vốn đang mệt mỏi muốn ngủ trưa, bỗng nhiên có người dùng một giọng nói từ tính kêu mình, vừa nhìn thì hóa ra là một anh đẹp trai hiếm gặp. Nhân viên bán hàng nháy mắt tỉnh tảo lại, ân cần giới thiệu con hổ vàng cho Cố Hạo.
“Anh đẹp trai, mua cái này để tặng cho bố mẹ à?” Nhân viên bán hàng cố ý hỏi như thế, trong lòng còn sót lại một chút hi vọng, lỡ đâu anh đẹp trai này vẫn còn độc thân, chẳng qua là chợt có ý nghĩ muốn mua kim sức hiếu kính bố mẹ vào lễ Thất Tịch thôi, như vậy mình không phải sẽ có cơ hội hay sao.
À, không phải, là tặng cho người yêu..” Sự chú ý của Cố Hạo luôn đặt trên người bạn hổ, lơ đễnh trả lời câu hỏi của nhân viên bán hàng. Thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345396/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.