Edit: An Ju
“Hey, Tiểu Hạo, hôm nay anh định làm gì?” Mới sáng ngày ra vừa đến công ty, Cố Hạo đã bị Trương Phi vẻ mặt thần bí kéo sang một góc thì thầm.
“Làm gì?” Cố Hạo bị Trương Phi làm cho bối rối không hiểu gì, hôm nay là thứ Năm, cuộc sống ‘trước không thấy làng, sau không có cửa hàng’*, trừ ăn cơm với ngủ với hổ, còn có thể định làm gì?
*Gốc Hán Việt:“Tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm”. Câu này là một thành ngữ có ý nghĩa mở rộng để ám chỉ một tình huống khó xử hoặc thiếu sự hỗ trợ trong cuộc sống. Đơn giản hơn là nói về cuộc sống bế tắc.
“Chẳng lẽ anh lại không biết à?” Trương Phi vẻ mặt không tin, lễ Thất Tịch còn chưa tới mà đầy đường đã tràn lan các loại quảng cáo che trời lấp đất rồi, dù có ngốc nghếch cỡ nào cũng không thể không biết, “Hôm nay là lễ Thất Tịch đó! Chẳng lẽ anh còn đang là hội viên lâu đời của nhóm Khứ Tử Khứ Tử* à?”
*Nhóm này lập ra là để “chống lại bầu không khí xã hội của “chủ nghĩa tư bản tình yêu “,” với mục đích “phá hủy bầu không khí lãng mạn”. Nhiều người nghĩ rằng, nhóm này là một dạng cực đoan của phong trào xã hội nhóm, nhưng hầu hết các hoạt động của nhóm chỉ là một cách nói đùa, hài hước để thể hiện sự cô đơn. (Theo wiki) (Tên nhóm này có thể hiểu đại khái là ‘chết hai lần’ ý.)
“Hôm nay là lễ Thất Tịch á?” Cố Hạo hiểu ra, nhưng lễ Thất Tịch không phải là lễ cầu Chức Nữ để được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345395/chuong-43-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.