Edit: An Ju
“Anh vẫn muốn ăn…” Cố Hạo hoảng sợ nhìn cái bụng đã gồ lên của Meo Meo, “Ăn nữa sẽ vỡ bụng mất!” Cố Hạo tuyệt đối không phải đang nói quá, hai người gọi bảy đĩa đồ ăn lớn, lượng thức ăn cũng rất đầy, cái đĩa gần như có thể dùng như chậu rửa mặt được, mà phần lớn đồ ăn trên bảy đĩa lớn này đều là một mình Meo Meo diệt gọn, theo cách nói của Cố Hạo thì chính là “Đặt cây cỏ lên bụng anh thôi cũng có thể làm vỡ bụng đấy.”
“Không sao đâu, lúc ngâm suối nước nóng, chúng ta sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực đó bảo bối.” Meo Meo trấn an.
“Hử?”
Sự thực chứng minh đầu óc của Cố Hạo bị thói quen trạch lâu quá làm cho trì độn và… đơn thuần… Ừm. Cái câu “Chúng ta sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực” của Meo Meo bị sự đơn thuần của hắn hiểu thành ngâm suối nước nóng đến mệt, còn thắc mắc không phải chỉ ngồi trong nước thôi à, có thể mệt đến mức nào chứ?
Nhưng khi hắn đẩy cửa chỗ suối nước nóng cá nhân của hắn và Meo Meo ra và nhìn thấy rõ cách bố trí bên trong, vẻ mặt lập tức cứng ngắc…
“Thế này… Thế này…” Cố Hạo run rẩy chỉ vào các loại đạo cụ đen tối và cái ‘ngựa gỗ’ tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây được bày biện bên cạnh suối nước nóng, “Anh muốn làm gì hả?!” Cố Hạo máu sốc thẳng lên não, chưa ngâm mình vào suối nước nóng mà gương mặt đã đỏ bừng rồi, con hổ háo ~ sắc này rốt cuộc muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345388/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.