Edit: An Ju
Cố Hạo suy nghĩ đôi chút, trong đầu vén lên một màn kịch, hiện ra một cảnh tượng: Một con hổ lớn có vằn phong thái hiên ngang, uy phong lẫm liệt, chân đạp lên một cục đá to dài, mặt hung hăng mở cái miệng to như chậu máu, trong miệng… trong miệng ngậm một tép hành đã tước vỏ nhỏ bằng đầu ngón tay…nhe răng trợn mắt gặm gặm, gặm đến nỗi hắt xì hắt xì liên tục…
Ặc… Cảnh một con hổ gặm hành gì gì đó, quả thực rất mất hình tượng.
Shopping xong xuôi, Cố Hạo xách theo túi lớn túi nhỏ đầy nguyên liệu nấu ăn và gia vị cùng một con mèo chân tay mềm nhũn về nhà.
Nửa tiếng sau, con hổ nào đó đã đói đến nỗi bụng réo vang rốt cục không chịu nổi nữa mà biến về hình người hỗ trợ Cố Hạo.
“Trước hết anh cắt giá đỗ với nấm đi, sau đó đổ gia vị và nước vào trộn với nhau, bật bếp đun chung luôn.” Thấy Meo Meo hình người vào phòng bếp, Cố Hạo quyết đoán ra lệnh.
“Tuân mệnh!… Thịt đâu?”
“Thịt đợi chút nữa để nhúng sau, giờ cho vào sẽ chín mất!” Thật là, đường đường là thiếu chủ Hổ tộc vậy mà lại nóng nảy thèm khát thịt đến vậy.
“Phải rửa rồi mới cắt!” Cố Hạo híp mắt, giơ con dao thái lên hướng về phía cái con hổ nào đó tính lừa dối cho qua, dao được mài sắc bén, bị ánh sáng chiếu vào tản ra chùm tia sáng trắng. Tên này càng vào mùa đông càng lười, giống hệt như đang muốn ngủ đông vậy.
Công phu nấu nướng của Cố Hạo tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345386/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.