Edit: An Ju
Cảnh máu me trong đầu Cố Hạo không hề xuất hiện, Meo Meo ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, cũng không có xuất hiện bất kỳ dấu hiệu biến hổ gì. Trong quán cà phê vốn chỉ có một vài người đang ngồi, một tiếng hét này của hắn làm cho tất cả mọi người đều quay ra nhìn hắn.
“Thưa anh… Anh không sao chứ?” Người phục vụ đứng trong quầy đang dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn, sau đó cẩn thận dè dặt hỏi Cố Hạo, rất sợ khách phát bệnh ở ngay trong quán họ.
Cố Hạo tiếp nhận toàn bộ ánh nhìn chỉ cảm thấy mồ hôi đang không ngừng nhỏ giọt, rõ ràng khí trời đang rất lạnh mà hắn lại cảm thấy như đang ở giữa sa mạc Taklamakan.
“Tôi muốn nói không… cần đường…, đúng, là không cần đường.. Tôi bị cao đường huyết, ăn nhiều đường sẽ có chuyện, ha… ha ha…”
“À… Vậy anh tự chú ý nhé, anh có muốn chúng tôi làm một ly cà phê đen khác cho anh không, không có đường.”
“Cảm ơn, nhưng không cần phiền toái như vậy.” Cố Hạo lau mồ hôi, muốn nhanh chóng giải thoát khỏi cảnh khó xử.
“Được, nếu như anh có gì khó chịu xin hãy lập tức nói cho tôi.”
Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình bám theo Cố Hạo dặn dò rồi lại qua các bàn khác trấn an những người khách bị Cố Hạo dọa.
“Anh có chứng hoang tưởng bị hại à?” Lúc ngồi lại về chỗ của mình, Cao Ly Ly chau mày, dùng ánh mắt suy xét quan sát Cố Hạo, từ những tư liệu mà cô ta sưu tập từ trước đến nay thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345384/chuong-35-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.