Edit: An Ju
“Ngày hôm nay cũng đừng đi làm nữa.” Meo Meo massage rồi thân thiết đề nghị, ngày hôm qua làm đến điên luôn, nếu như hôm nay Tiểu Hạo còn có sức đi làm thì hắn sẽ đè vật thụ xuống cho hắn nhìn.
“Ừ…” Cố Hạo ngáp một cái, hôm nay quả thực không thích hợp để đi làm.
“Anh giúp em xin nghỉ nhé.” Meo Meo hôn môi Cố Hạo một cái, lấy lòng nói.
“Không được.” Tuy rằng cảm giác thoải mái trên cơ thể đã tước đoạt phần lớn chỉ số thông minh của Cố Hạo, nhưng tuyệt đối không thể tin tưởng vào lập trường của con mèo háo sắc này sẽ không lung lay theo chỉ số thông minh giảm, lỡ như con mèo kia tùy tiện gọi điện thoại cho chị Phương, nói lý do hắn xin nghỉ là ‘ bị tôi ‘làm’ cho không ra được khỏi giường’, vậy cả đời này hắn có thể sẽ không còn mặt mũi gì ra cửa nữa.
Cầm số điện thoại của Cố Hạo, tìm được số của quản lý Phương rồi ấn gọi, sau đó đưa điện thoại đến sát bên tai Cố Hạo.
“Tiểu Cố? Lại muốn xin nghỉ hả?” Điện thoại vừa thông đã nghe thấy quản lý Phương nói một câu như vậy.
“Ha ha, sao chị biết?”
“Chị đây còn không hiểu thằng nhóc nhà cậu à? Cậu nói xem lần đó 8 giờ cậu gọi điện cho chị còn không phải là vì ngủ quên nên mới muốn xin nghỉ hay sao? Chị nói cậu cũng không cần phải vắt óc bịa lý do làm gì, mau ngủ lại đi, hôm nay chị duyệt cho nghỉ.”
“Hì, cảm ơn chị Phương.”
Đạt được phê chuẩn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345374/chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.