*Gốc: ‘Công đích giác ngộ thị hiền huệ…’ (攻的觉悟是贤惠)- câu này t vẫn đang chưa hiểu lắm. Có bác nào có cao kiến gì ko?
Edit: An Ju
Sáng sớm, Cố Hạo mơ màng tỉnh lại thì kinh hãi nhận ra mình đang được hai cánh tay mạnh mẽ bao lấy, chủ nhân đôi cánh tay đang tựa đầu vào cổ Cố Hạo, hơi thở theo nhịp hô hấp đều đặn phun lên cần cổ khiến hắn hơi ngứa.
“A!” Cố Hạo vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, chưa nhớ chuyện gì đã xảy ra liền bị tình cảnh này dọa sợ đến độ đẩy mạnh cánh tay đang ôm mình ra, sau đó bật dậy, nhưng không nghĩ tới đã tác động đến cái eo chịu dày vò hôm trước, đau đến run hết cả người, gào lên như heo bị chọc tiết, “Ao————!”
Bị hắn hốt hoảng làm ồn một trận như thế, Meo Meo ‘khổ cực vất vả’ cả đêm bị đánh thức, thời gian còn sớm, còn chưa thời gian rời giường theo đồng hồ sinh học của hắn, Meo Meo duỗi cánh tay với lấy người kia, ôm vào trong lòng, cằm dưới cọ cọ đỉnh đầu Cố Hạo, ôm chặt người kia ngủ tiếp.
“…”
Cố Hạo chậm rãi nhớ tới màn triền miên tối qua vừa thẹn vừa giận, không nói đến bị người hạ độc, còn bị Meo Meo đè xuống ‘làm’ hết một lần lại tới một lần, đáng giận hơn chính là cuối cùng bản thân lại chủ động phối hợp…
Càng nghĩ càng giận, Cố Hạo nhấc chân định đá cho Meo Meo đang ngủ ngáy khò một cước, hắn cũng chả có cái gì gọi là lòng thương tiếc đối với Meo Meo khi đã biến thành người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345373/chuong-30-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.