Edit: An Ju
“Đợi đến khi nhìn thấy mẹ và em gái tôi thì dù thế nào cũng không được nói lung tung biết chưa?”
Thiếu niên gật đầu.
“Không được.” Nghĩ thêm một lúc lại sửa lời, “Có thể không nói thì không cần chủ động lên tiếng biết chưa?”
Thiếu niên gãi gãi vành tai, gật gật đầu.
“Còn nữa… Mẹ tôi sẽ làm chân giò kho tàu cậu cũng không được ăn hết, phải để lại một nữa cho tôi, biết chưa?”
Thiếu niên phe phẩy đuôi chần chờ một chứ song cũng gật đầu. Đồng ý là một chuyện, còn có làm hay không lại là một chuyên khác, Tiểu Hạo chỉ nói phải để lại chân giò cho hắn cũng không nói mình không được ăn chỗ chân giò đó, thừa lúc Tiểu Hạo không chú ý, hừ hừ…
Hôm nay mẹ đã phái em gái Cố Điềm Điềm gọi điện thoại giục hắn về nhà ăn, hôm qua mẫu thân đại nhân đã bắn tiếng, nếu dám không đi thì chắc chắn sẽ trực tiếp thiến con trai. Nói đã nói đến vậy rồi thì Cố Hạo nào dám trái lệnh, vừa tan tầm liền dắt Meo Meo đến cửa hàng tổng hợp mua túi lớn túi nhỏ toàn quần áo. Vì để che giấu cái đuôi lù lù kia của Meo Meo, Cố Hạo đắp lên người hắn tầng tầng lớp lớp quần áo, phối thành một loại phong cách riêng, thành công biến Meo Meo thành một cái bánh chưng. Sau đó Cố Hạo còn rất hài lòng, dắt hắn đến trước gương, đặt tên cho cái phong cách kỳ dị này một cái tên ‘phong cách ăn mày hỗn tạp của họ Cố’.
“Tôi mặc như vậy mẹ anh chắc sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345350/chuong-18-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.