“Cái gì? Bạch Cẩn? Cậu nói thế là có ý gì?”
Ánh mắt Đường Vân thoáng qua một tia bất ngờ. Làm sao có thể có chuyện đó? Rõ ràng, hắn đã nhìn thấy Hà Tiểu Ly được đẩy từ bên trong phòng phẫu thuật ra đã không còn chút hơi tàn, thế thì làm sao có việc đó?
Bạch gia trả lời:
“Lúc bác sĩ đẩy thi thể Hà Tiểu Ly ra, tôi vô tình nhìn thấy bàn tay của cậu ấy. Bàn tay đó…ở ngay ngón út…có vết sơn móng tay. Nhưng từ lúc tôi quen cậu ấy đến giờ, Hà Tiểu Ly chưa từng sơn móng tay. Kể cả lần cuối khi tôi gặp cậu ấy, bàn tay cậu ta vẫn nguyên vẹn, chưa từng có dấu tích nào trên móng tay.”
“Tại sao lúc đó cậu không nói?” Đường Vân hỏi lại.
“Vì tôi nghĩ là bản thân mình nhìn lầm. Cho đến hôm qua, lúc sơ chung, tôi nhìn kỹ lại…quả thật không sai…ngón út ấy, được sơn màu đỏ.”
Đường Vân hít một ngụm khí lạnh.
Chẳng lẽ, lại có uẩn khúc gì? Bởi vì, lúc họ nhìn thấy thi thể của cô bé thì gương mặt đã không thể nhận dạng được. Tuy nhiên, người được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, làm sao có thể…
“Cậu đã nói chuyện này với Bạch phu nhân chưa?”
Bạch gia lắc đầu. Hắn, vẫn chưa nói. Bởi vì sợ rằng phán đoán của mình sai lầm. Nếu lỡ như sai thật...hắn sợ, cả bản thân hắn cũng đang lừa mình dối người.
“Hãy nói cho Bạch phu nhân biết chuyện này. Chắc chắn, bà ấy tự có tính toán. Bạch Cẩn, tôi tin vào phán đoán của cậu.”
Bác sĩ mở cửa phòng cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439434/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.