Tiểu Thanh chỉ biết chạy thật nhanh, cô muốn trốn tránh khỏi suy nghĩ này. Đáng lẽ, đáng lẽ cô không nên rời đi. Đáng lẽ, cô nên ở bên cạnh con bé. Tại sao lúc đó cô lại rời đi rồi để lại con bé một mình? Tại sao lúc con bé ấy gặp chuyện cô lại không ở bên cạnh nó? Tại sao hôm qua cô lại không nhận ra được sự bất thường kia?
Điện thoại của Tiểu Thanh reo lên, là số điện thoại của Lâm Ngọc. Cô đứng lại, ấn nút nghe. Chưa kịp để mẹ mình lên tiếng cô đã không thể giữ nổi bình tĩnh mà cất lời:
“Mẹ...mẹ ơi...Tiểu Ly...Tiểu Ly nó mất tích rồi...con không thấy em gái đâu...”
Giọng cô bây giờ nghẹn ngào lắm. Cô ngồi gục xuống, gương mặt toàn là nước mắt. Nhớ lại lúc 7 tuổi hai chị em lạc nhau, cô cũng khóc như thế. Bây giờ, mong ước của cô là được nhìn thấy gương mặt Tiểu Ly. Cô sẽ dắt con bé đi ăn kem bạc hà mà nó muốn ăn, sau đó sẽ được nhìn thấy gương mặt của con bé mỉm cười, có phải không?
Tại sao thế? Tại sao bây giờ lại thành ra như thế? Đáng lẽ ban đầu cô không nên để con bé đến Bắc Kinh...cô cứ nghĩ là mình đang giúp nó. Ai ngờ, lần này cô lại gián tiếp hại nó rồi. Tại sao? Tại sao lại để em gái cô phải gánh chịu tất cả những chuyện này? Trời ơi, con bé đã làm gì sai?
“Tiểu Thanh, bình tĩnh...biết đâu con bé chỉ đi đâu gần đó thôi. À, sáng nay nó gọi cho mẹ này. Con tìm xem...rồi bảo em gọi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439428/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.