“Được, tao biết rồi.”
“Cậu có thể giữ bí mật không? Tôi…tôi không muốn lại xảy ra rắc rối nữa.”
Bạch gia trả lời:
“Trông tao giống là kẻ sẽ gây rắc rối à?”
Giống, giống lắm. Cực kì giống là đằng khác!
Tiểu Ly chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Cô lại làm một con rùa, rút đầu vào trong chăn, đều đều hít thở.
“Thực ra, phản kháng là một loại bản năng của con người. Có lẽ, mày chọn cách chối bỏ bản năng quá lâu cho nên mới thành như thế này.”
Bạch gia suy tư một lúc, lát sau lại phán tiếp:
“Không sao, ông đây sẽ giúp mày tìm lại bản năng. Cứ tin ở tao!”
Bạch gia cười, để lộ chiếc răng khểnh ở một bên. Đến bây giờ Tiểu Ly mới phát hiện hóa ra người con trai đang đứng trước mặt mình lại có nụ cười đẹp đến thế. Hắn ta có rất nhiều kiểu cười, đặc biệt là nụ cười man rợn kia, nghĩ lại cũng khiến Tiểu Ly lạnh cả sống lưng.
“Này.”
“Hả?” Bạch gia ngưng nụ cười trên môi lại, hỏi.
“Cảm ơn…đại ca…”
Bạch gia hơi ngượng ngùng, hắn quay mặt đi chỗ khác để che giấu sự xấu hổ trên gương mặt. Hắn ho vài tiếng, lúc sau mới đáp lại:
“Không có gì, đây là nghĩa vụ của tao đối với đàn em.”
Bất chợt, Tiểu Ly ngáp một tiếng. Ngày hôm qua cô lên máy bay đến Bắc Kinh cũng đã khuya lắm rồi, gặp lúc sáng nay còn đi lạc đường và cộng thêm có ít men rượu trong người, cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn hoi.
“Ngủ đi, lát nữa tao gọi mày dậy.”
Tiểu Ly không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439394/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.