Chương trước
Chương sau
“Được, tao biết rồi.”
“Cậu có thể giữ bí mật không? Tôi…tôi không muốn lại xảy ra rắc rối nữa.”
Bạch gia trả lời:
“Trông tao giống là kẻ sẽ gây rắc rối à?”
Giống, giống lắm. Cực kì giống là đằng khác!
Tiểu Ly chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Cô lại làm một con rùa, rút đầu vào trong chăn, đều đều hít thở.
“Thực ra, phản kháng là một loại bản năng của con người. Có lẽ, mày chọn cách chối bỏ bản năng quá lâu cho nên mới thành như thế này.”
Bạch gia suy tư một lúc, lát sau lại phán tiếp:
“Không sao, ông đây sẽ giúp mày tìm lại bản năng. Cứ tin ở tao!”
Bạch gia cười, để lộ chiếc răng khểnh ở một bên. Đến bây giờ Tiểu Ly mới phát hiện hóa ra người con trai đang đứng trước mặt mình lại có nụ cười đẹp đến thế. Hắn ta có rất nhiều kiểu cười, đặc biệt là nụ cười man rợn kia, nghĩ lại cũng khiến Tiểu Ly lạnh cả sống lưng.
“Này.”
“Hả?” Bạch gia ngưng nụ cười trên môi lại, hỏi.
“Cảm ơn…đại ca…”
Bạch gia hơi ngượng ngùng, hắn quay mặt đi chỗ khác để che giấu sự xấu hổ trên gương mặt. Hắn ho vài tiếng, lúc sau mới đáp lại:
“Không có gì, đây là nghĩa vụ của tao đối với đàn em.”
Bất chợt, Tiểu Ly ngáp một tiếng. Ngày hôm qua cô lên máy bay đến Bắc Kinh cũng đã khuya lắm rồi, gặp lúc sáng nay còn đi lạc đường và cộng thêm có ít men rượu trong người, cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn hoi.
“Ngủ đi, lát nữa tao gọi mày dậy.”
Tiểu Ly không nói gì nữa, cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm cơ thể cô. Cứ thế, cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay. Với lại, sự tin tưởng vô điều kiện của Tiểu Ly đối với Bạch gia đã khiến cô an tâm rơi vào giấc ngủ.
Bạch gia trở lại ghế tình yêu, hắn buồn chán ngồi lướt điện thoại trên tay. Hắn và Hà Tiểu Ly này vốn không phải là người của cùng một thế giới. Hắn chưa bao giờ vì để thõa mãn người khác mà tự làm khó bản thân mình.Từ khi sinh ra đến giờ, hắn luôn là kẻ đứng trên kẻ khác.
Còn cô gái này, chỉ vì muốn được công nhận mà cố làm hài lòng mọi thứ. Đến cuối cùng, ngoài tự làm khó bản thân mình ra cũng chịu thiệt thòi mà thôi.
Bạn càng cố làm hài lòng một ai đó, họ sẽ càng vì thế mà dẫm đạp lên bạn. Bạn càng cúi đầu, họ sẽ nhấn chìm bạn xuống. Chỉ khi bản thân bạn ngẩng cao đầu thì mới có thể thấy ánh nắng mặt trời.
Lướt điện thoại một lúc lâu, Bạch gia vô tình đảo mắt qua Tiểu Ly…
“Cái nịt….”
Thì ra, Tiểu Ly đã đá chăn ra khỏi người. Ở trên chiếc giường màu đỏ lúc bấy giờ chỉ có một cô gái đang say ngủ, váy bị tuột lên ngang hông để lộ phần nội y có hình trái dâu, phần áo ngủ hững hờ rơi xuống một bên để lộ bộ phận nhạy cảm kia…
Bạch gia đánh rơi cả điện thoại, hắn sững sờ trước cảnh tượng trước mặt. Nếu là người đàn ông khác e rằng Hà Tiểu Ly này đã sớm không một mảnh vụn.
Hắn bước đến, định đắp chăn cho cô. Ai ngờ, cô lại xoay người lại…
Bạch gia: “….”
Thế là, Bạch gia lại được một phen bỏng mắt. Hắn lùi về phía sau, quyết định vào nhà tắm rửa mặt. Cứ bước ra rồi bước vào rửa mặt, cũng không biết bao nhiêu lần.
Đúng là tự làm khó mình! Bao năm không làm người tốt, làm người tốt một lần thì lại khiến bản thân thiệt thòi.
Hà Tiểu Ly, có phải đến đây là để khuấy động cuộc đời nhạt như nước ốc của tao không?

Cuối cùng, trời cũng đã tạnh mưa. Bạch gia đứng một bên, gọi Tiểu Ly dậy:
“Này, thay đồ rồi về thôi. Tao ra ngoài trước, mày xong việc thì ra.”
Tiểu Ly mơ màng gật đầu, ừm một tiếng. Hôm nay, cô là lần đầu cô ngủ ngon sau những ngày ác mộng kia. Phải chăng vì bên cạnh có một người đáng tin cậy, cho nên mới dễ dàng vứt bỏ phòng bị chăng?
Cô bước vào phòng tắm thay lại bộ quần áo đã được treo lên, không nhịn được nhìn ra bên ngoài nở nụ cười mỉm.
Bạch gia, cậu đúng là người tốt!
(…)
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Thanh nghỉ học sau khi bị ông chú kia biến bản thân từ ‘Vịt lành thành vịt què’, đã thế hắn còn chưa xin lỗi cô. Dù cô đã bày trò làm hắn mất mặt trong bệnh viện nhưng bản thân cô cũng đã muối mặt không ít.
Mẹ đã đi ra ngoài từ sáng sớm, chỉ còn một mình Tiểu Thanh ở nhà. Cô buồn chán lấy điện thoại ra chơi game, ai ngờ vừa vào trận đã thua cay đắng. Cô càng chơi, càng thua. Cuối cùng, Tiểu Thanh tức điên lên ném điện thoại sang một bên.
Làm gì bây giờ nhỉ?
Tiểu Thanh cũng đã cảm thấy đói bụng, cô bèn quyết định ra ngoài mua một chút thức ăn lót dạ. Ở gần nhà cô may mắn có một quán thức ăn nhanh vừa mới mở, vì thế Tiểu Thanh không ngần ngại đến đó. Dù gì cô cũng đang muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Mất 5 phút để đến nơi. Tiểu Thanh vừa mới mở cánh cửa ra, thì đã bị một người đàn ông chắn ngang. Cô bực mình, định hất mặt lên hỏi kẻ này muốn gì? Thì hắn đã đưa điện thoại ra, nói:
“Chào em, cho anh mã Wechat, lập tức chuyển khoản cho em 1000 NDT.”
Cái mèo gì đây?
Tiểu Thanh nhướn mày, sau đó đánh mắt ra phía xa xa kia, cô chợt nhìn thấy có một bóng dáng vô cùng quen mắt! Hắn ta đang nhàn nhã vừa uống Pepsi vừa nở một nụ cười.
Á à, ông chú mất nết! Hắn ta đang làm gì ở đây vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.