Tiểu Ly nhìn Bạch gia, sau đó đều đều kể tiếp câu chuyện.
“Từ nhỏ, chúng tôi đã luôn ở bên nhau. Tôi thì chỉ biết khóc, còn chị ấy thì luôn dũng cảm đứng lên. Tiểu Thanh vì không muốn để tôi chịu thiệt thòi mà đã học võ, chị ấy vì tôi mà làm tất cả mọi thứ…
Năm chúng tôi 10 tuổi, bố mẹ chúng tôi ly hôn do mẹ tôi không thể sinh con trai, về sau bố tôi có người mới, mẹ tôi cũng đồng ý ly hôn. Bà lấy một người đàn ông tuy không giàu có nhưng rất yêu thương cả nhà chúng tôi. Tiểu Thanh và tôi ban đầu sống cùng mẹ và người bố dượng ấy. Cả gia đình tôi đã từng rất vui vẻ.
Nhưng sự vui vẻ cũng có giới hạn. Người bố dượng của chúng tôi vì cứu tôi nên bị xe tông phải. Cuối cùng, ông ấy mất…
Mẹ tôi chỉ còn lại một mình, vì gồng gánh không nổi nên đành để một trong hai chị em đến nhà bố. Bố ruột chúng tôi hiện đã cưới vợ sau, bà ấy rất ghét chị em chúng tôi vì nghĩ mẹ tôi đưa chúng tôi đến là để tranh giành tài sản của bố. Cho nên, đã không đối xử tốt với chị em chúng tôi.
Tiểu Thanh biết tôi sẽ bị dằn vặt bởi mẹ kế nếu sống trong ngôi nhà này, nên chị ấy đồng ý đến Bắc Kinh. Còn tôi và mẹ thì sống ở Tế Nam, từ đó chúng tôi xa nhau.”
Tiểu Ly ngưng lại câu chuyện một lúc, thấy Bạch gia vẫn đang lắng nghe câu chuyện của mình. Tự nhiên cảm thấy lòng có chút vui vui, có người lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439393/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.