Chương trước
Chương sau
Chuyện xưa đến đây có thể nói là viên mãn, dù sao ChuKính Tổ đã thành công thắng được mĩ nhân tâm, còn cùng nàng đính hôn không phảisao? Nhưng là —— nếu ngươi có phụ thân giống như Chu lão gia vậy thì cũng đừnghy vọng xa vời sự tình thuận lợi như vậy!

Chu lão gia cả đời ghi nhớ tổ huấn, nỗ lực hoàn thànhđiều quan trọng nhất trong đời: nhất là liều mình kiếm tiền, nhị là cẩn thậnkéo dài hương khói Chu gia. Điều đầu tiên ông tự nhận không thua bất luận tổtiên Chu gia nào, nhưng điều thứ hai thì… Không biết trước đây ông tạo ra cáinghiệt gì mà lại sinh một đứa con trời đánh như Chu Kính Tổ!

Thằng con trai này từ nhỏ chính là đối đầu với ông!Tám tuổi học trốn nhà đã không nói làm gì, đáng giận là nó trốn nhà đi làm cáigì mà “Tán tài kim đồng”! Ngại tổ huấn kéo dài hương khói Chu gia, ông đốithằng con bất hiếu hoang đường này hết nhẫn lại nhịn, bực lắm thì phái người đibắt nó, trói nó, bỏ đói nó, dọa nó… Nhưng tuyệt đối cũng không hề làm quá a!Nhưng hiện tại, thằng con bất hiếu này lại đi thích nam nhân, này, này, này làmsao có thể? Làm sao mà nhẫn, thục bốc khả nhẫn? !

Thế là, Chu lão gia chân chính tức giận ——

•••••••••••••••••••

Kim Lăng dân chúng tiếng khóc chấn thiên! Vì sao? Đãmất thần tài !

Một ngày này, trong thành tuôn ra đại tin tức: Chucông tử đã xảy ra chuyện! Ở trước mắt bao người bị bắt cóc, đến nay sinh tửchưa rõ!

Ngay tại ngày hôm qua, tán tài kim đồng Chu Kính Tổvừa mới cùng một nhà vị hôn thê nghị định hôn kỳ, cũng bốn phía mở tiệc chiêuđãi Kim Lăng quan to quý nhân.

Đêm đó, Chu Kính Tổ liền hướng mọi người cáo biệt, nóimuốn hồi Lạc Dương hướng người nhà báo cáo hôn sự, ước định một tháng sau trởlại Kim Lăng đón dâu. Ngay lúc đó đương nhiên là hớn hở vui vẻ, nhưng thời điểmmọi người ở đây đưa tiễn hắn, đột nhiên một đám cường giả xông vào Liễu phủ,không nói hai lời liền bắt Chu Kính Tổ đi.

Người Liễu gia cố nhiên thất kinh, liên quan phủ cùngcác phú hào thân hào nông thôn trong thành cũng vỗ án tức giận. Ai dám ở mí mắtbọn họ cướp đi thần tài? Muốn cùng toàn Kim Lăng đối địch đúng không?

Chỉ trong thời gian ngắn toàn thành các gia các hộ đềuào ào xuất động đi tìm Chu Kính Tổ. Một ít người bỏ xuống bó lớn bạc, mời chàokì nhân dị sĩ, tham gia hành động cứu vớt. Dù sao sau khi cứu Chu Kính Tổ ranhất định sẽ có thù lao phong phú thôi, đây chính là một vốn đầu tư bốn lời!

Mà ở Liễu gia, Liễu Bác Văn lão gia tự nhiên là thởdài liên tục. Haiz, gia môn bất hạnh a! Liễu Trọng Thi cùng Liễu Thủy Nhu mẹcon cũng lo lắng không thôi, trời ạ, Nguyệt Nhu thật vất vả có người dám cưới,thế nhưng tại thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ô, mệnh khổoa!

Nhưng —— thời điểm khi tất cả mọi người vì an nguy ChuKính Tổ mà lo lắng, chỉ có Liễu Nguyệt Nhu chiếu ăn chiếu ngủ, còn nhàn đếnchán nản.

Tên hỗn đản nào đó cố sống cố chết bám lấy muốn kếthôn với nàng, kết quả sau khi đặt sính lễ liền mượn cơ hội chạy lạc, xuống địangục đi là tốt nhất! Người khác nhìn không ra, nhưng giấu giếm không khỏi mắtnàng được —— tên lưu manh kia ở thời điểm bị người “bắt cóc”, ánh sáng chớpđộng trong mắt không thể hoài nghi là hưng phấn cùng vui vẻ, có thể nghe thờiđiểm hắn bị người trói khiêng xuất môn còn la cái gì mà —— “Nguyệt Nhu, ta đitrước! Một tháng sau trở về cưới nàng, phải chờ ta a!” Hừ, rõ ràng chính là bàyra một trận tưng bừng rồi hôn kỳ, tưởng rằng nàng đã là vật trong bàn tay, chonên mới yên tâm bỏ nàng xuống, bản thân mình đi tìm việc vui.

Người như thế căn bản không cần vì hắn lo lắng! Bởivậy Liễu Nguyệt Nhu mỗi ngày ăn uống no đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức rất nhiều, nơinơi nhàm chán đi dạo. Duy nhất có vẻ vui là đi xem một đám cuống quít tìm ngườigiống như ruồi bọ không đầu bay loạn, tham dự trò chơi Chu Kính Tổ bắt cóc, còncó tam cô lục bà thỉnh thoảng hoảng đến trước mặt nàng, giả mù sa mưa mà tỏ vẻđồng tình cùng an ủi.

Đáng thương a, nàng là tân nương sắp gả không người đểý, không ai quan tâm! Liễu Nguyệt Nhu nhìn đám đông lui tới bên ngoài, nhàn nhãuống một ngụm trà. Tuy rằng bộ dạng này có thể giúp nàng thoát khỏi giáo trìnhtân nương khủng bố, bất quá người luôn không biết đủ, bởi vậy nàng còn hi vọngtrong lúc thanh nhàn có thể có một chút điểm kích thích.

Haiz, hảo nhàm chán thế nào. Tử Chu Kính Tổ, có việcchơi vui thế mà lại bỏ nàng mà đi một mình, một tháng sau xem nàng thế nàochỉnh hắn!

Liễu Nguyệt Nhu tựa đầu trên cửa sổ, nhàm chán lại thởdài. Sao lại thế này, vì sao nàng lại cảm thấy một ngày dài như vậy? Hỏng bét,bị tên lưu manh kia làm hỏng rồi! Trước kia mỗi ngày đều trải qua cuộc sống nàycũng không sao, nhưng thời gian trước cùng hắn đùa giỡn quen, hắn vừa đi, liềncảm thấy thế giới lập tức trầm lặng yên tĩnh, cả ngày không có việc gì. Haiz,haiz, haiz! Hảo phiền nha!

Di? Loại tâm tình này, y lão ca lời nói mà nói, chínhlà tương tư đi? Phi phi phi! Cái gì tương tư? Nàng là nhàm chán đến ngu ngườimới có thể liên tưởng đến từ ghê tởm này. Nàng là Liễu Nguyệt Nhu nha! Mạnh mẽthô lỗ lại táo bạo Liễu Nguyệt Nhu nha! Đánh chết nàng cũng không có khả năngcùng loại nhu tình nhão nhè nhão nhẹt này cùng một chỗ, tương tư là chuyện chỉcó cái loại nữ nhân ôn nhu mảnh mai giống tỷ tỷ mới có thể làm, cùng nàng mộtchút liên quan cũng không có! Đúng, nàng nhất định là buồn hỏng rồi, mới có thểđột nhiên toát ra cái từ kia.

Tưởng là nghĩ như vậy , nhưng là tâm tình phiền muộncũng không bởi vậy mà hóa giải. Thế là nàng lắc lắc đầu, quyết định tìm một sựtình làm, khiến đầu mình tĩnh một chút. Nhưng là, có chuyện gì hảo làm đâu? Đếnbốn phía dạo qua một vòng, làm chuyện gì cũng cạn sạch sức lực, đành phải lạimiễn cưỡng nằm sấp tại chỗ.

Đáng giận, Chu Kính Tổ không ở đây, đối tượng xả giậncũng không có, hại tâm tình nàng buồn bực không thể lý giải. Đúng, đều là lỗicủa hắn!

Nghĩ đến đây, Liễu Nguyệt Nhu lập tức đem ngàn lời vạnchữ “sầu tư” trong lòng hóa thành phẫn nộ, hung hăng quở trách Chu Kính Tổ.Mắng một trận, cuối cùng cảm thấy thư thái một ít.

••••••••••••••••••

“Nguyệt Nhu, muội ở đâu?” Liễu Trọng Thi vội vàng đivào khuê phòng muội tử, tìm một vòng, mới tìm được Liễu Nguyệt Nhu hữu khí vôlực ghé vào cửa sổ.

“Nguyệt Nhu, muội có khỏe không?” Haiz, thật sự làđáng thương, hắn thương tiếc nhìn tiểu muội, sau khi Chu Kính Tổ bị bắt cóc,nàng tuy rằng luôn luôn trấn định như thường, không khóc không nháo, nhưng làtheo hành vi nàng khác thường mà thấy được, nàng cũng là vô cùng lo lắng . A,tiểu muội thật sự hảo kiên cường, khiến hắn hảo cảm động!

“Đại ca, huynh tới có chuyện gì?” Liễu Nguyệt Nhu miễncưỡng ngẩng đầu hỏi hắn, nhưng vừa thấy vẻ mặt của hắn, thiếu chút nữa ngã khỏighế dựa.”Đại ca, huynh có chuyện gì quan trọng sao?” Rất khủng bố! Đại ca luônluôn đối nàng quắc mắt trừng mi lại lấy ánh mắt ôn nhu như thế nhìn nàng, thiếuchút nữa khiến nàng nổi lên da gà. Hắn có phải sau khi thất tình mà hỏng đầuluôn hay không?

“Không quan trọng, ta có cái gì quan trọng hơn ?” LiễuTrọng Thi mạc danh kỳ diệu lắc đầu. Người có việc là nàng đi! Haiz, đáng thươngtiểu lạt, nhớ tới việc hắn vừa biết, hắn lại nhăn lại mày. Buồn rầu nhìn tiểumuội, không biết nên hay không nên mở miệng nói cho nàng. Nhưng là, không nóikhông được a, nàng cuối cùng cũng sẽ biết .

Do dự sau một lúc lâu, Liễu Trọng Thi cuối cùng cắnrăng một cái, ra tiếng gọi hồi lại lực chú ý tiểu muội đang thất thần: “NguyệtNhu, có chuyện ta phải nói cho muội, hi vọng muội không cần đau khổ quá. Kiêncường một ít, đại ca cùng Liễu gia luôn đứng về phía muội! Nguyệt Nhu, muội làngười kiên cường nhất, lần này cũng phải chịu đựng a!” A, hắn thiệt tình hivọng tiểu muội có thể kinh qua được lần này, đả kích vô tình như vậy.”NguyệtNhu, muội phải nhớ kỹ, chúng ta cũng là thân nhân của muội…”

Trời ạ! Hắn đừng dài dòng nữa được không? “Đại ca, cóchuyện gì huynh nói đi!” Liễu Thủy Nhu đè ép da gà nổi đầy trên cánh tay đánhgãy hắn trữ tình ngâm xướng. Thực chịu không nổi, nếu không phải hắn quá mức ônnhu khiến nàng cả người rét run, nàng đã sớm cho lời nói thôi miên này tai tráiqua tai phải.

Thật sự là muốn nghe sao? Có lẽ để cho Nhị nương haylà đại muội mà nói là được rồi? Nhưng là hai người đó vẫn đang khóc to, chỉ sợnói được không rõ ràng lắm nha. Haiz, hay là hắn nói đi. Cân nhắc rồi, LiễuTrọng Thi hít sâu một hơi, trịnh trọng mở miệng: “Nguyệt Nhu, ta phải nói chomuội, Chu Kính Tổ hắn… Nguyệt Nhu? Nguyệt… Nguyệt Nhu? !” Hắn rống to lay độngtiểu muội ngủ gà ngủ gật, nàng làm sao có thể ở phía sau ngủ? !”Việc lớn khôngtốt ! Chu Kính Tổ hắn…”

“Hắn như thế nào?” Bất chấp sâu gây mê bị đại ca dọabay, Liễu Nguyệt Nhu nghe thấy ba chữ Chu Kính Tổ, tinh thần kỳ dị dâng cao,trực giác truy vấn.

“Hắn…” Tiểu muội phản ứng khiến hắn trầm xuống, xem ranàng thật sự thật để ý Chu Kính Tổ, “Hắn… Haiz, tiểu muội, muội không cần quáđau buồn quá nha!”

“Rốt cuộc thế nào ? Huynh nói mau!” Liễu Nguyệt Nhurống giận, hắn lại tiếp tục phiền toái thì đừng trách nàng sử dụng nắm tay! Đầu“Trư” giảo hoạt kia quá hồ ly, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may. Nhưng làbiểu tình của đại ca khổ sở giống như nàng gặp bệnh nan y, khiến nàng khôngkhỏi khẩn trương.

“Tiểu muội, ” Liễu Trọng Thi cuối cùng hạ quyết tâm,“Chu Kính Tổ hắn… Chúng ta sáng nay nhận được tin tức, Chu Kính Tổ bình an vôsự, hơn nữa đã về tới Chu gia ở Lạc Dương, nhưng là…” Trên thực tế sau khi Liễugia nhân được đến tin tức này đã tranh luận thật lâu, mới quyết định để hắn đếnnói cho Nguyệt Nhu. Nhưng là, đối Nguyệt Nhu, hắn làm sao có thể nói?

“Nhưng là cái gì?”

Liễu Trọng Thi ngẩng đầu lên, nhắm mắt cắn răng nóixong: “Nhưng là, Chu gia truyền ra tin tức, Chu Kính Tổ chuẩn bị cưới con gáimột của Trường An phú thương Hồng Bách Vạn!” Đáng thương tiểu muội, vừa đínhhôn đã bị bỏ, hảo thảm a! Hắn dang hai tay, chuẩn bị an ủi tiểu muội khóc rống…Nhưng là Nguyệt Nhu giống như không như hắn mong muốn ——

“Di? Nguyệt Nhu? Muội không sao chứ?” Liễu Trọng Thingạc nhiên mở mắt ra, phát hiện nàng dường như không có việc gì mà nghịch khăntay, có vẻ như không thèm quan tâm tin tức làm người ta khiếp sợ này. Nàng… làbi ai quá độ hay là…

“Không có việc gì nha, ta sẽ có chuyện gì?” LiễuNguyệt Nhu kỳ quái liếc hắn một cái, lười biếng ách xì một cái, “Huynh muốn nóichính là chuyện này? A a, thực nhàm chán, không có việc gì nữa thì đi trước đi,ta muốn ngủ một giấc. Haiz, tối hôm qua bị đám khách ầm ĩ nên không ngủ được,hôm nay tinh thần mới có thể kém như vậy.” Nàng thật sự đứng lên, chân thành đivào nội thất nghỉ ngơi.

Liễu Trọng Thi không thể tin, trừng bóng dáng tiểumuội nhàn nhã. Làm sao có thể… Đúng là phản ứng này? Nàng rốt cuộc suy nghĩ cáigì nha? Chẳng lẽ, nàng một chút cũng không để ý Chu Kính Tổ? Hắn ngu ngốc sửngsốt thật lâu, rồi mới thở ra một hơi. Tuy rằng mất đi cọc hôn ước này thật đángtiếc, nhưng nếu tiểu muội cũng không bởi vậy mà thương tâm, cũng liền thôi.

••••••••••••••••••

Nhưng là —— sự thật lại chứng minh, hành vi của LiễuNguyệt Nhu tuyệt đối Liễu thư ngốc không có khả năng đoán trước. Bởi vậy, buổisáng ngày kế, Liễu phủ lại bắt đầu triều dâng chấn thiên.

Nhị tiểu thư Liễu Nguyệt Nhu bỏ nhà đi ra ngoài!

Được tin, Liễu Thủy Nhu nâng mẫu thân, một đườngnghiêng ngả chao đảo bôn hướng khuê phòng Nguyệt Nhu. Vừa mới vào cửa, chỉ thấyLiễu Bác Văn mặt xanh mét đứng ở trong phòng, Liễu Trọng Thi tắc nhìn thư tiểumuội để lại, lắc đầu cười khổ. Còn lại tôi tớ liên can cùng đại hiệp Ngụy PhongPha tụ ở trước cửa, nhỏ giọng nghị luận, tiếng thở dài không dứt.

“Sao lại thế này?” Phạm thị bổ nhào vào trước mặt LiễuBác Văn, “Nguyệt Nhu xảy ra chuyện gì? Nàng rốt cuộc thượng người nào vậy?”Trời ạ! Làm sao có thể ra chuyện như vậy? Nguyệt Nhu, con hảo mệnh khổ oa!

Liễu Thủy Nhu nghẹn ngào đến gần đại ca: “Đại ca, tiểumuội… tiểu muội… đi nơi nào? Mau, mau phái người đi tìm nha!” Lão thiên gia,chẳng lẽ nàng luẩn quẩn trong lòng đi tự sát ? !

“Không cần , ” Liễu Trọng Thi buông giấy trong tay,“Nàng đi Lạc Dương. Nói là muốn tìm Chu Kính Tổ tính sổ, chờ giáo huấn hắn xongsẽ trở lại, bảo chúng ta không cần lo lắng.” Trên thực tế, ở bên trong bức thưđể lại chỉ có vài từ ít ỏi lộ ra sát khí khiến hắn cũng không tự chủ được đánhcái rùng mình. Hắn thật sự là ngốc, ngày hôm qua tại sao không nhận ra NguyệtNhu bình tĩnh là biểu hiện phẫn nộ đâu?

“Cái gì?” Phạm thị cùng đại nữ nhi nhìn nhau, lo lắngkêu lên: “Kia, kia mau phái người đi truy nàng trở về nha!” Đứa nhỏ đángthương, thế giới bên ngoài hiểm ác vạn phần nha, một người độc thân làm sao cóthể đâu?

“Truy cái gì mà truy?” Liễu Bác Văn vỗ cái bàn, “Nữnhi đại nghịch bất đạo! Sau này ai cũng không cho lại nhắc tới nó, coi như Liễugia không sinh ra nữ nhi này! Hừ!” Hắn phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi, “Gia môn bấthạnh!”

“Lão gia!”

“Phụ thân!”

Mẹ con Phạm thị gọi Liễu Bác Văn không trở về, liếcmắt nhìn nhau một cái, lại nhịn không được ôm đầu khóc rống lên. Nguyệt Nhu,con hảo mệnh khổ nha!

Tôi tớ vây xem đều lắc đầu thở dài, đều tự tán đi, xemra một đoạn thời gian thật dài tới lại có trọng tâm đề tài nói chuyện phiếm. MàNgụy Phong Pha thừa cơ tiến lên an ủi Liễu Thủy Nhu.

Mà người hiểu biết nhất sự khủng bố của Nguyệt Nhu,Liễu Trọng Thi nhìn thư để lại trên bàn không còn gì để nói cầu nguyện, ôngtrời ơi, nhờ ông phù hộ Chu Kính Tổ, đừng làm cho tiểu muội gánh vác tội danhchưa gả đã sát phu.

•••••••••••••••••••

Lạc Dương, đại môn Chu phủ.

Liễu Nguyệt Nhu một thân nam trang hai tay ôm ngực,đứng ở trước đại môn đánh giá kiến trúc. Đây là Chu gia? Không có gì đặc biệtnha!

Ân, cũng không thể nói không có đặc biệt, tường vâyloang lổ xem ra đã vài thập niên không có tu chỉnh; mái ngói đầu tường ở nămnày tháng nọ gió táp mưa sa đã sớm nhìn không ra màu sắc ban đầu; trên cửa chỉtreo một tấm ván gỗ viết “Chu phủ”, trừ thứ này ra bên ngoài không có bất luậncái trang trí gì, câu đối sư tử bằng đá bên cửa đều không có; hai bên đại mônđã lâu chưa sơn lại là hai người gác cổng mặc quần áo đầy mụn vá… Hết thảy đốivới Chu phủ được xưng thiên hạ thủ phủ mà nói thật đặc biệt. Nếu gặp ngườikhông biết sự tình còn tưởng rằng là đường khẩu Cái Bang đâu!

Tốt lắm, nàng là tới cửa bắt người, không rảnh bìnhluận bài trí nhà người ta. Thế là Liễu Nguyệt Nhu không đem tâm tư đặt ở nhữngnghi hoặc đó, xăn hai tay áo nghênh ngang tiến lên.”Này! Ta muốn gặp Chu KínhTổ! Mau gọi hắn ra!”

“Ngươi tìm công tử?” Người gác cổng từ trên xuống dướiđánh giá hắn, vì dung mạo hắn tuấn tú nhăn lại mày, “Thật có lỗi, lão gia nhàta có lệnh, phàm là nam tử thì không thể gặp công tử!” Nhất là những công tửanh tuấn trẻ tuổi, càng phải ngăn cách công tử kỹ càng.

“Cái gì?” Đây là cái loại quy củ gì? Liễu Nguyệt Nhutrừng mắt to, “Ai quản thứ này? Mau gọi hắn ra đây! Bằng không ta sẽ khôngkhách khí!”

Nam tử trước mắt này tuyệt đối có vấn đề, khuôn mặttuấn tú hơn nữa cử chỉ có chút nữ tính hóa, chẳng lẽ chính là… vị kia? Ngườigác cổng dâng lên cảnh giác, “Này, ngươi cùng công tử là quan hệ gì? Ngươi là…từ Kim Lăng đến sao?” Lão gia đã hạ lệnh, nếu “vị kia” tìm tới công tử, liềnquyết không thể khinh thường!

“Không phải, ta là từ Dương Châu đến.” Liễu Nguyệt Nhuthận trọng nhìn nắm tay vận sức chờ phát động của người gác cổng, kịp thời sửamiệng phủ nhận. Từ khi được Chu lưu manh giáo dục, ở địa bàn của người ta, vẫnlà đừng nóng vội cậy mạnh.

“Vậy đi đi.” Người gác cổng nhẹ nhàng thở ra, vẫy tayđuổi nàng đi. Rồi bọn họ nhìn thấy có hai nữ nhân đến gần đại môn, nhanh chóngxoay người chắp tay, “Ai nha, hai vị cô nương, hai vị là tới gặp công tử nhà ta?Đến đến đến, mau mời vào, thỉnh, thỉnh!”

Đây lại là chuyện gì xảy ra? Liễu Nguyệt Nhu nheo mắtlại, trừng hai nữ nhân trang điểm xinh đẹp kia xoay thắt lưng bị nghênh tiếnChu phủ. Không phải là ảo giác, thái độ hai cái người gác cổng kia thật sựgiống như mama ở cửa kỹ viện đón khách …

Chu. Kính. Tổ —— ngươi chết chắc rồi! Nàng nghiến răngnghiến lợi quay đầu bước đi.

Một tiếng sau, Liễu Nguyệt Nhu mặc váy hoa diễm lệ, tôson điểm phấn lấy ti quyên che mặt, lại đi hướng đại môn Chu phủ, lúc này đâynàng lại được nhiệt liệt hoan nghênh.

( Mà ở trong rừng cây bên cạnh Chu phủ, một cô nươngđáng thương đang sầu mi khổ kiểm. Ô, tuy rằng nàng là một kỹ nữ, nhưng là toànthân chỉ phủ áo lót tiết khố cũng rất ngượng ngùng nha. Ông trời a, làm sao lạicó người giữa ban ngày ban mặt cướp quần áo người ta! Hại nàng không thể đi gặpChu công tử ! )

••••••••••••••••••••

Được dẫn vào hậu viện Chu phủ, mới vừa đi gần một cáiphòng khách, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm trêu đùa khó phân, LiễuNguyệt Nhu lập tức đem ti quyên quăng đi, đi nhanh về phía trước, một cước đávăng cửa.”Chu Kính Tổ!”

Đại sảnh hơn mười vị mỹ nữ đủ màu đều bị thanh âm sưtử rống bỗng nhiên vang lên mà hoảng sợ, nhìn về phía cửa.

Mà ở giữa các nàng, đang nằm nghiêng ở trên nhuyễntháp, ăn nho mỹ nữ đút, cười đến vô cùng vui vẻ là công tử Chu Kính Tổ, vừathấy thiên hạ tới cửa, chẳng những không thấy kinh hoảng, ngược lại cười đếncực kỳ khoái trá. Hắn nhảy lên, hướng vị nữ tử đằng đằng sát khí kia đi qua:“Trời ạ! Nguyệt Nhu, không ngờ nàng lại đến! Là muốn gặp ta sao? Đến đến đến,hôn một cái!” A, thật tốt quá, nguyên lai Nguyệt Nhu nhớ hắn như vậy, khônguổng công hắn cũng ngày đêm nhớ nàng.

Liễu Nguyệt Nhu cười lạnh, hợp thời giơ lên nắm tayđấm thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, khiến hắn kêu thảm phải ôm mũi, rồisau đó nàng không khách khí tay chân cùng sử dụng, tận tình phát tiết lửa giậntrong lòng, còn không kiên nhẫn xé mở váy dài vướng bận, để lực chân sát thươngsử dụng lớn nhất.

“Ô, Nguyệt Nhu… Đau quá nha!” Chu Kính Tổ đáng thươnghề hề làm nũng, ở dưới quyền đấm cước đá của nàng còn có thể vươn qua kéo kéotay nhỏ bé của nàng, ăn đậu hủ mềm mềm mịn mịn. A, nhiều ngày không thấy,Nguyệt Nhu vẫn là có tinh thần như vậy, biểu đạt phương thức cảm tình bản thânmình cũng vẫn là kịch liệt như vậy. Hắn thật là vui! Nhưng mà thật sự là hơikịch liệt một chút, có thể quá mệt mỏi hay không?

Mọi người ở đây hoàn toàn đều không thể phản ứng, nhìnnữ tử mạnh mẽ kia đang quát tháo. Trời ạ, không ngờ có người dám ban ngày banmặt xông vào Chu phủ ấu đả Chu công tử?

“Công tử!” Người gác cổng dẫn đường cho Liễu NguyệtNhu cuối cùng phục hồi tinh thần lại, “Công tử, đừng sợ, ta tới cứu người!” Hắncẩn thận xem xét chuẩn phương vị, vọt đi vào. Nếu không cứu người, công tử đángthương liền mất mạng!

Dám đoạn thích thú đánh người của cô nãi nãi? “Cútngay!” Liễu Nguyệt Nhu buồn bực thưởng người gác cổng một quyền, khiến hắn bayra ngoài. Đương nhiên, còn phải nhờ Chu Kính Tổ âm thầm một cước trợ lực, hắnmới bay được đẹp như vậy.

Chu Kính Tổ thật cổ động vì người yêu vỗ tay: “NguyệtNhu tuyệt quá! Thật là lợi hại!” Người gác cổng không thức thời này dám quấyrầy hắn cùng với người yêu vui vẻ gặp lại, cũng xứng đáng bị đánh.

Liễu Nguyệt Nhu vẫy vẫy có chút cổ tay đau nhức, nghỉngơi hít thở. Chu Kính Tổ thấy thế lập tức săn sóc lấy ra khăn tay vì nàng laumồ hôi, kết quả lại là đưa lên cửa bị nàng đánh một trận.

Tên hỗn đản này, Liễu Nguyệt Nhu vừa thấy hắn từ tronglòng lấy ra khăn tay càng thêm lửa giận đốt người, khăn tay thêu hoa này rõ ràng là vật của nữ nhân a!

“Nguyệt Nhu, ta lại không có làm gì sai!” Chu Kính Tổủy khuất nhận một đấm của nàng, biển miệng kêu oan. Hắn cuối cùng hiểu đượcNguyệt Nhu không phải đang hướng hắn nói hết tình cảm tương tư, mà là ở tuyêncáo phẫn nộ rồi.

“Còn nói ngươi không có làm gì sai ư?” Đánh đến mệt,Liễu Nguyệt Nhu mỏi tay, tức giận đoạt cái khăn trong tay hắn, “Ngươi nói, đâylà cái gì? Đây là chứng cứ phạm tội…” Di? Cái khăn này nhìn thật quen mắt, hìnhnhư là…

“Chứng cứ phạm tội?” Chu Kính Tổ mạc danh kỳ diệu nháymắt mấy cái, “Không phải đâu? Nàng vìcái khăn này mà đánh ta sao? Nguyệt Nhu, đừng nói chúng ta là hôn phu hôn thê,nếu là người xa lạ không cẩn thận cầm khăn của nàng, nàng cũng không cần tứcgiận như vậy đi? Ta cũng không phải cố ý trộm, chính là lấy nhầm mà thôi!” Oa!Hắn rất đau lòng! Nguyệt Nhu cho dù là một cái khăn tay cũng không đồng ý chohắn cùng chung!

“Hừ, ” Liễu Nguyệt Nhu trừng hắn một cái, cự tuyệtsinh ra cảm giác áy náy, thuận tay đem khăn nhét vào trong lòng mình, tiêu diệtchứng cứ sai lầm. Rồi mới chỉa chỉa hướng tội chứng vô cùng xác thực, “Ngươinói, đám nữ nhân này là ai?” Hỗn đản, lại muốn cưới người khác, còn gấp đến mứckhông thể chờ cùng một đống lớn nữ nhân lêu lổng, tả ủng hữu ôm, không đem nàngđể vào mắt sao?

“A, nàng muốn biết các nàng là ai chăng? Đến đến đến,ta giới thiệu cho nàng.” Chu Kính Tổ cẩn tuân ý chỉ của người yêu, kéo nàng đếngần nhóm mỹ nữ, từng người từng người giới thiệu: “Đây là Tiểu Hồng, vị này làMĩ Liên, đây là… Oa! Nguyệt Nhu, sao nàng lại đánh ta?” Chẳng lẽ là hắn giớithiệu không tốt?

Tên hỗn đản này, còn dám cùng nàng giả ngu? LiễuNguyệt Nhu lại một lần nữa không chối từ vất vả thay hắn mát xa, cuối cùng đánhhắn té trên mặt đất, hai chân đạp vào bụng hắn hai phát, sau đó mới dừng lạithở. Vù vù hô, lâu lắm không có làm vận động kịch liệt như vậy, mệt mỏi quánha!

Đẹp quá, Nguyệt Nhu của hắn thật xinh đẹp! Chu Kính Tổnằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên thưởng thức người yêu bởi vận động mà khuôn mặthồng nhuận cùng bộ dáng thở gấp, say mê nheo mắt lại. Haiz, thiên hạ nơi nàocòn có nữ nhân so nàng đẹp hơn đâu?

Trong sảnh các mỹ nữ khác người trợn mắt người há hốcmồm, trời ạ! Nguyên lai Chu công tử thật là đầu óc có vấn đề! Ngươi xem hắn, bịđánh cho như vậy còn cười meo meo, ẩn tình đưa tình chăm chú nhìn hung thủ, trừbỏ đồ điên thì làm gì có người như vậy?

Các nàng bị tình hình quỷ dị trước mắt dọa cho lông tơdựng thẳng, không hẹn mà cùng bước lui vài bước.

Khó trách, khó trách Chu lão gia từ trước tới naykhông chào đón phóng khách đột nhiên mở rộng phủ môn triệu cáo thiên hạ, mớiđám chúng gia mỹ nữ tới cửa, thay Chu công tử tuyển thê thiếp, còn nói ai cóthể khiến Chu công tử vui vẻ, là có thể nhận tiền thưởng năm ngàn, thậm chí cócơ hội nhập phủ Chu gia. Nguyên lai, này hết thảy đều là vì Chu Kính Tổ là cái…Trời ạ! Các nàng không dám tin, im miệng trừng Chu Kính Tổ, nhìn thấy hắn đứnglên, ôn nhu vì nữ tử hung dữ kia lau đi mồ hôi trên trán, rồi mới nhiệt tìnhhôn nàng… Oa! Chạy mau nha!

Nhóm mỹ nữ nhất tề lao ra thét chói tai, tranh tiênkhủng hậu nhằm phía cửa. Thật đáng sợ! Nơi này không chỉ có có một nữ nhân mạnhmẽ đằng đằng sát khí, còn có một nam nhân thần kinh thác loạn! Ô ô ô, các nàngtrước kia không biết chuyện, còn liều mình đi lấy lòng nam nhân này… Oa! Rấtkhủng bố! Đồ điên chính là đồ điên, cho dù anh tuấn vô cùng lại nhiều tiền,cũng vẫn là người điên nha!

Thế là, không gian to như vậy, chỉ còn lại có một đôinam nữ không tiếng động, đắm chìm ở thế giới hai người hôn nồng nhiệt. Đươngnhiên, cũng đừng chú ý đến cái người gác cổng té xỉu ở góc tường kia.

•••••••••••••••

Sắc trời dần tối, mặc kệ bên trong Chu phủ gà bay chósủa, Liễu Nguyệt Nhu nằm ở trên giường lớn thoải mái vù vù ngủ.

Mà ngồi xổm trước giường, ẩn tình chăm chú nhìn nàngkhông phải Chu Kính Tổ thì là ai. Hắn trìu mến chạm vào khuôn mặt của nàng,thỏa mãn thở dài.

Haiz, bởi vì Liễu lão gia nhất định phải trước về nhàhắn báo cáo phụ thân, mới có thể lấy được Nguyệt Nhu, bởi vậy hắn đành phải hysinh thời gian cùng Nguyệt Nhu gần nhau, cùng người phụ thân phái tới về nhàchuẩn bị mở hôn sự ( chơi trò chơi bắt cóc chính là để thuận tiện ! ). Phụ thânlần này không biết phát ra cái thần kinh gì, thái độ khác thường, không ngờ lạibỏ ra một bó lớn bạc thỉnh đám mỹ nữ bồi hắn chơi. Hắn tuy rằng miễn cưỡng bồiphụ thân chơi trò chơi mới này, nhưng là trong lòng vốn là thắc thỏm NguyệtNhu. Không thể tưởng được Nguyệt Nhu cùng hắn tâm ý tương thông, cũng chờ khôngkịp kỳ hạn một tháng, lại đến Lạc Dương tìm hắn; nhìn thấy đám nữ nhân này, cònvì ghen quá mà ra uy.

Nghĩ vậy, hắn lại si ngốc ngốc nở nụ cười. Ha ha a,Nguyệt Nhu coi trọng hắn như vậy! Rất cao hứng !

Liễu Nguyệt Nhu giật giật, chậm rãi mở mắt ra, thấy rõkhuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt này, hừ một tiếng, lười biếng lại cho hắnmột quyền. Ách xì 1 cái, trở mình ghé vào trên gối đầu, lại buồn ngủ.

Mệt mỏi quá! Dọc theo đường đi nổi giận đùng đùng chạyđi, đến Lạc Dương bất chấp nghỉ ngơi liền tới cửa tính sổ, rồi mới lại “vậnđộng” quá lượng. Hiện tại hậu di chứng đến, không chỉ có cả người mệt mỏi, cơbắp cũng đau nhức thét chói tai. Vốn quyết định của hắn là: trước đem hắn đánhđến chết khiếp, sau đó mới hảo hảo thẩm vấn hắn, cuối cùng đưa hắn nghiền xươngthành tro, hoàn toàn diệt trừ người chuyên gây tai họa này! Nhưng hiện tại xemra, kế hoạch muốn thay đổi một chút . Ít nhất, chờ nàng ngủ no rồi, có khí lựclại nói.

Đúng, lại ngủ một giấc đi. Nàng liền là vì quá mệtmỏi, mới có thể bị tên hỗn đản này hôn đến chuyển hướng, rồi mới mạc danh kỳdiệu bị hắn ôm đến nơi đây, thoải mái mà ngủ đến không biết gì. Thật là, nàngthế nhưng lại mặc cho hắn bài bố, đều là vì quá mệt mỏi !

Chu Kính Tổ mỉm cười nhìn bộ dáng nàng dỗi với mình,cũng cởi giày lên giường, theo phía sau dán sát vào nàng ôm sát.

Liễu Nguyệt Nhu lấy khuỷu tay thụi về phía sau, “Tránhra!” Bọn họ hiện tại là địch nhân nha!

Đáng tiếc Chu công tử luôn luôn là đánh không đi tráchmóc không chạy, trong chớp mắt lại không ngừng cố gắng triền đi lên, bả đầu tựavào sau gáy nàng, “Nguyệt Nhu, ta rất nhớ nàng!”

“Hừ.” Nàng xuy thanh mà chống đỡ, căn bản không chịuhắn ôn nhu nỉ non.

“Nàng thì sao?” Hắn lựa chọn không nghe tiếng hừ lạnhlẽo của nàng, vẫn như cũ đắm chìm ở trong sự vui sướng khi kề cận bên nàng,“Nàng có nhớ ta không?”

“Tránh ra ! Phiền phức!” Liễu Nguyệt Nhu nhéo tay hắn,“Tránh ra!”

“Nguyệt Nhu…” Chu công tử lùi tay về, nhuyễn thanhgọi, nhất quyết không tha lại đặt lên nàng, cho dù bị nàng đẩy kéo kiểu gì cũngkhông buông ra. Dưới sự cố chấp kiên trì của hắn, lực đạo Liễu Nguyệt Nhu đẩyđẩy càng ngày càng nhẹ.

Hảo cảm động rồi có phải hay không? Tình nhân ôn nhunhư vậy! Nhưng là… Tránh ở phía sau nàng cười trộm, tặc tặc mắt trộm ngắm sắcmặt của nàng. Hắc hắc hắc, nhìn bản mặt của nàng cùng ác thanh ác khí xích sất,chỉ biết lửa giận của nàng đã giảm, thời điểm Nguyệt Nhu hung dữ xấu hổ chínhlà bộ dáng này! Hì hì, hắn vốn là Chu công tử giả dối vô cùng nha, sao lạikhông biết làm sao xoa dịu người yêu tức giận chứ? Ha ha a, công phu hắn biệnhộ có phải tiến bộ rất nhiều hay không? Ha ha a… Chu công tử nhìn Nguyệt Nhudần dần hạ hỏa, đắc ý nhếch môi. Hắn chỉ biết bản thân mình là một thiên tài!

Dưới sự ôm ấp của hắn, mí mắt Liễu Nguyệt Nhu dần dầnsụp xuống, lại chìm vào mộng đẹp. Hừ, chờ nàng tỉnh lại, nhất định phải hunghăng giáo huấn hắn tiếp… A a, mệt mỏi quá… Hô… Hô…

Tốt lắm, đại nạn đã qua! Chu Kính Tổ thoải mái mà nằm,đem nàng ôm vào trong lòng. A, ôm nàng vào lòng tư vị thật tốt! Rất hoài niệm.Hắn mỉm cười, ủng nàng chìm vào mộng đẹp.

•••••••••••••••••

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Chu lão gia thở phìphì xao quải trượng, “Kính Tổ, nàng là ai?”

Tức chết ông! Ngày hôm qua nhận được truyền thư củaquản gia, nói là công tử ở trong phủ bị một ác phụ đánh đập, rồi có khả năngbởi vì kích thích quá độ mà nổi điên, lại lưu hung thủ kia ở trong phòng hắnqua đêm, còn không cho bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy. Dựa vào việc tất yếubảo vệ hương khói Chu gia, ông sợ tới mức buông tha cho việc bàn bạc một mốilàm ăn lớn, suốt đêm chạy về Chu gia. Vào cửa lại nhìn thấy một đôi khanh khanhta ta tình lữ, hoàn toàn là bộ dáng thiên hạ thái bình. Đáng giận! Khiến ôngkhông công tổn thất đống bạc sắp tới tay.

Chu Kính Tổ nhàn nhã ỷ ở trên ghế đại sư, đút chongười yêu ăn một miếng hoa quả, lại tiếp nhận hột nàng phun ra, lúc này mới cóthời gian rảnh ban cho lão cha một tia chú ý, “Cha, cha đã về rồi?”

Đây chính là Chu lão gia? Liễu Nguyệt Nhu thật sự cóchút ngoài ý muốn. Cứ theo lẽ nhận thức thường quy, lão gia có tiền đều tươngđối phúc hậu, hơn nữa ông ấy lại là họ Chu, danh như ý nghĩa, đương nhiên cànghẳn là… Nhưng là, này một vị Chu lão gia, nói thực ra, bộ dạng thực có chútgiống dân đói nhiều năm ăn không đủ no, hơn nữa một thân cũ bố y, còn mơ hồ lộmụn vá ra bên trong đủ màu. Khoa trương mà nói, thời điểm ông ấy đi ở trênđường, nói không chừng sẽ có người hảo tâm quăng một hai đồng tiền cho!

“Ngươi… Ngươi là đồ bất hiếu!” Chu lão gia tức giậnđến phát run, chỉ con mắng to, tiện thể liếc mắt nhìn cái cô nương xinh đẹpkia. Ân, bộ dạng cũng được, Kính Tổ có vẻ như cũng thật thích nàng ta, nếu nàngcó thể đem Kính Tổ từ con đường sai lầm kéo trở về thì tốt rồi.

“Này, lão cha, cha đã một bó tuổi to, đừng liếc nhìncác cô nương trẻ. Không phải ta muốn thu mất!” Chu Kính Tổ cuối cùng bắt đầuchú ý lão cha.

“Hừ!” Chu lão gia nhanh nhanh phiết quá mặt, “Ai nhìnnàng ta? Đúng rồi, nàng rốt cuộc là ai?”

“Vị hôn thê của ta! Không phải đã nói với cha sao? Taở Kim Lăng nhìn trúng một vị cô nương, đã hướng nhà nàng cầu hôn.”

“Di? Ngươi… ngươi không phải là thích… nam nhân sao?”Con đã nói với ông ở Kim Lăng thích một cô nương, trừ bỏ nàng sẽ không muốn nữnhân khác, chẳng lẽ đúng là thật sự? Không phải là che dấu chuyện tình yêu đoạntụ của hắn?

“Ai thích nam nhân nha?” Chu Kính Tổ lườm ông một cái,“Cha, ai nói với cha vậy? Cha nghe thế mà cũng tin tưởng sao?”

“Ta…” Chu lão gia không còn gì để nói, đúng rồi, conlà có danh hoa hoa công tử, làm sao có thể… Sau khi hắn nhận được cái tin tứckia bị tức giận làm choáng váng đầu, mới có thể tin tưởng tin tức vớ vẩn này.Trời ạ, hắn không suy nghĩ kỹ càng lại bỏ công tốn sức. Trời ạ! Nếu như vậyviệc tung bạc ra thuêmỹ nữ chẳng phải là đều lãng phí ? A! Ông trời a! Cực kỳbi thảm nha! Chu lão gia mất hồn ngã ngồi ở ghế tựa, nhanh tính toán bản thân đãtổn thất bao nhiêu tiền.

“Tại sao vậy? Vì sao ngươi không thích nam nhân, changươi liền có bộ dáng chịu đả kích nghiêm trọng?” Liễu Nguyệt Nhu vứt móng vuốtcủa Chu Kính Tổ ra, là lạ xem phụ tử bọn họ, người nhà bọn họ nhân sẽ không cótật xấu gì chứ?

“Không phải, ” Chu Kính Tổ cười lâu hồi nàng.”Đây làbệnh cũ của ông ấy, không có gì đáng ngại.” Chờ thời điểm lão cha đem tiền kiếmtrở về, sẽ không có việc gì .

Liễu Nguyệt Nhu hừ một tiếng, đẩy hắn ra, “Tránh ra,ta còn không có tha thứ ngươi!” Tuy rằng hắn đã giải thích qua cưới Hồng tiểuthư việc là lão cha tự chủ trương, nhưng là cùng một đống lớn nữ nhân lêu lổnglà nàng chính mắt thấy, chuyện này sẽ không xong với nàng đâu!

“Nguyệt Nhu.” Chu Kính Tổ da da dựa vào hướng nàng,đang muốn hóa thân bộ dáng chim nhỏ nép người. Hai người một trận dây dưa, cuốicùng Chu Kính Tổ thủ thắng mà chấm dứt.

Thỏa mãn ôm người yêu, Chu Kính Tổ miễn cưỡng nhìn vềphía phụ thân, “Đúng rồi, lão cha, nghe nói cha lại ở Trường An tìm nương tửcho ta sao? Thôi nàng ta đi, nuôi hai lão bà thật phí tiền.” Lão nhân phong kíntin tức như vậy, chờ sau tin tức này phát ra hắn mới biết được, làm hại NguyệtNhu tức giận như vậy. Bất quá, cũng nhờ tin tức kia đem người yêu đưa đến bêncạnh hắn, tha thứ cho lão cha đi.

“Gì? Không được! Ta đã đặt sính lễ, từ hôn thật thuathiệt!” Chu lão gia không cần suy nghĩ, lập tức phủ quyết đề nghị này. Huốngchi Hồng tiểu thư gia tài nhiều, đồ cưới cũng nhất định không ít, bộ dạng lạikhỏe mạnh rắn chắc, sau này có thể tiết kiệm tiền thuốc men, phi thường thíchhợp làm con dâu Chu gia. “Ngươi thôi đám này đi, Hồng gia tiểu thư tương đốitốt hơn.”

“Này, ta cũng hướng Liễu phủ cũng hạ sính lễ a, luilại cũng thiệt nha!” Chu Kính Tổ cũng lập tức phản đối.

Hai người này! Liễu Nguyệt Nhu tức giận đến nhấc chânđem vị hôn phu đá dưới bàn, lại đạp thêm vài phát. Tên hỗn đản này!

Ân, cô này thoạt nhìn cũng thật khỏe mạnh nha. Chu lãogia nhìn nàng, “Kính Tổ, ngươi cho nhà nàng sính lễ là bao nhiêu?”

“Ba vạn a.” Chu Kính Tổ đứng lên vỗ vỗ tro bụi, ngồitrở lại bên người Nguyệt Nhu thân ái, thưởng thức tóc của nàng.

“Cái gì?” Chu lão gia kinh hoảng nhảy lên, bại gia tử!“Ta cho Hồng gia mới có ba ngàn lượng nha! Ngươi… ngươi lại… Nga!” Ông lại téngã ở ghế tựa, trên mặt trắng bệt một mảnh.

“Đúng rồi, bại gia tử!” Liễu Nguyệt Nhu thấy hắn đốithảm trạng của phụ thân không chút để ý, không khỏi cũng mắng hắn một câu.

Chu Kính Tổ vô tội liếc nhìn nàng một cái, từ lúc cònnhỏ, lão cha gần như mỗi ngày đều phải ở trước mặt hắn biểu diễn vài lần vẻ mặtsắp tức chết, hắn đã sớm đem bộ dáng này trở thành biểu tình tầm thường.

“Ngươi… Ngươi, ” Chu lão gia ôm ngực, máu dồn lên nãorống giận: “Không được! Ngươi đem đám này lui đi, cưới Hồng tiểu thư!” Y theoquy củ, nếu hôn sự không được, sính kim có thể lấy về một nửa. Lui đám ở KimLăng này lại, tuy rằng không công tổn thất một vạn năm, nhưng là một vạn támđổi một nàng dâu so với ba vạn một ngàn năm đổi một nàng dâu có lời hơn.

“Này thôi…” Chu Kính Tổ nhăn nhíu mày, “Hồng tiểu thưbộ dạng có xinh đẹp hay không? Nếu so Nguyệt Nhu đẹp hơn… Ôi! Ta đã biết!Nguyệt Nhu nàng buông tay… Cha, ta chỉ chọn người này, không cần Hồng tiểu thư!Không phải nàng, ta liền chung thân không cưới !”

Liễu Nguyệt Nhu hừ một tiếng, tay phải cuối cùng cũngrời khỏi vành tai của hắn.

“Không được! Tuyệt đối không được!” Tức chết ông! Bavạn một ngàn năm nha! Ông cả đời sẽ nhớ mãi không quên, đến chết cũng không thểtiêu tan!

“Cha, cha có thể tính hay không? Nếu lấy về một nửasính kim, ta lui đám nhà Nguyệt Nhu, liền tổn thất một vạn năm ngàn lượng,nhưng nếu cha lui Hồng gia, chính là tổn thất một ngàn năm trăm lượng.” ChuKính Tổ phân tích cho ông nghe.

“Vậy nếu đều cưới hai người, chẳng phải là không cótổn thất sao?” Chu lão gia lườm hắn một cái, hừ, coi ông là đứa ngốc sao? Nàocó dễ như vậy?

“Là như thế này sao?” Chu Kính Tổ thè lưỡi, đầu óc lãocha còn rất rõ ràng nha, xem ra không có tức quá.”Mặc kệ nói như thế nào, dùsao ta cũng sẽ cưới Nguyệt Nhu, nếu không hương khói Chu gia chỉ sợ sẽ có nguyhiểm nga.”

“Uy hiếp lão cha? Ngươi quả là đồ bất hiếu!” Chu lãogia run run chỉ hắn, “Hảo! Ngươi hiện tại liền chọn đi, làm con cháu Chu giahay là muốn nàng? Nếu ngươi cưới nàng, liền cút khỏi Chu gia cho ta, vĩnh viễnkhông được trở về! Ngươi nói đi, muốn Chu gia hay là muốn nàng?” Nó cũng khôngthể bỏ tài phú Chu gia a!

“Vô nghĩa, đương nhiên là muốn nàng!” Chu Kính Tổkhông cần suy nghĩ, phi thường rõ ràng trả lời, rồi mới kéo Liễu Nguyệt Nhu,“Đến, Nguyệt Nhu, chúng ta đi thôi, tài sản Chu gia liền để cho người khác kếthừa đi thôi!”

Liễu Nguyệt Nhu nhìn Chu lão cha đáng thương xanh métmặt, lại xem xét đứa con trai của ông không cười giả dối cợt nhả, quyết địnhbang Chu lão gia một phen: “Ai muốn đi theo ngươi? Ngươi nếu biến thành kẻnghèo hèn ta mới không muốn gả cho ngươi đâu! Tiền mới là quan trọng nhất!”

Nói thật tốt quá! Chu lão gia trắng mặt bệch lập tứcbiến hồng, mặt mày hớn hở: “Nghe thấy chưa? Không có tiền, Chu công tử ngươiliền không là bất cứ cái gì! Hừ, còn không làm cục cưng nghe lời ta?” Tiểu cônương này không sai a, thâm minh đại nghĩa, hiểu được chân lý tiền tài cao hơnhết thảy, mạnh hơn so với con hắn nhiều.

“Nguyệt Nhu, nàng xen vào làm gì nha?” Chu Kính Tổ bịnàng hất tay ra, ủy khuất trừng nàng, hắn đang vì nàng tranh thủ nha! Nàng lạiđem đá đập chân hắn sao?

Liễu Nguyệt Nhu hướng hắn giả cái mặt quỷ, ai quản mấythứ đó? Nàng chỉ biết là tên hỗn đản này thật cần giáo huấn.

“Nguyệt Nhu ——” Chu Kính Tổ kéo tay áo nàng làm nũng.A, nguyên lai Nguyệt Nhu còn vì đám nữ nhân ngày hôm qua kia ghen, quá tuyệtvời! Hì hì, đây là chứng minh nàng thương hắn a.

Chu lão gia nhìn đôi tình lữ trước mắt, khôn khéo cânnão bắt đầu tính toán, đậy là lần đầu tiên cục cưng không cười cầu người nha!Tư… Nếu cô nương này thật có thể quản được Kính Tổ —— một đứa nghiệt tử, hàngnăm tiêu xài tiền tài đại khái còn có trên trăm vạn, còn không bao gồm khoảntiền không trải qua sổ sách Chu gia, nhưng cô nương khỏe mạnh đáng yêu này nếucó thể giáo huấn tướng công lại hiểu được quý trọng tiền tài… Ân, ba vạn mộtngàn năm cưới tiến vào cũng là thật đáng giá …

“Hảo!” Chu lão gia tuyên bố: “Kính Tổ, ngươi liền cướinàng đi! Người đâu! Nhanh đến Kim Lăng truyền tin cho thông gia, thỉnh bọn họlên phía bắc tham gia hôn lễ! Kính Tổ, sau này ngươi phải hảo hảo nghe lời nóicủa Nguyệt Nhu, bằng không ta liền đuổi ngươi đi ra ngoài!”

“Ách?” Liễu Nguyệt Nhu sửng sốt, làm sao có thể? Nàngcòn chưa có giáo huấn đủ Chu Kính Tổ nha! “Không cần, ta không gả cho hắn!”

“Cha, cha nghe thấy được không đó?” Chu Kính Tổ hảobất đắc dĩ nói, “Nàng không gả cho ta nha, ta đây cưới người khác tốt lắm.Haiz, có lẽ cưới một cô nương ôn nhu một chút, nương tử nghe lời ta cũng khôngtốt.”

“Không phải do ngươi, hôn nhân đại sự đều là mệnh chamẹ, lời mai mối. Kính Tổ, ngươi chỉ có thể cưới nàng, nghe thấy được không?”

“Tuân mệnh!” Chu Kính Tổ sung sướng cười , ôm sátngười yêu. Ha ha, hắn đã nói thôi, người già đi luôn có chút hồ đồ, dễ dàng tintưởng người khác. Chờ sau khi lão cha hiểu biết tính nết thực của Nguyệt Nhu… Oaha ha ha, hắn lại có biểu tình lão cha phấn khích khác có thể thưởng thức ! Ngaô ô nha…

Haiz! Ngược lại thật sự là không cười chết a!

•••••••••••••••••

Trời ạ! Đây là cái gia đình gì?

Ở ba ngày, Liễu Nguyệt Nhu cũng không thể chịu đựngđược! Làm sao có thể có người “tiết kiệm” đại phú như vậy a!

“Rất khó chịu sao?” Chu Kính Tổ một mặt hiểu rõ tiếnđến trước mặt nàng, đưa cho nàng một khối điểm tâm bản thân mình tư tàng. Haiz,hắn đây ba ngày vội làm hôn sự, không có chiếu cố nàng được, thật sự là quáthất trách.

Liễu Nguyệt Nhu tóm lấy điểm tâm, há mồm to nuốt vàobụng, mới có khí lực nói chuyện: “Ta chịu không nổi! Ta tuyệt đối không muốn gảcho ngươi! Ta chết cũng không cần gả đến Chu gia! Từ hôn! Ta muốn từ hôn! Lậptức!” Nàng bị Chu gia khủng bố đến hoàn toàn sợ hãi.

“Đừng như vậy mà, mất đi nam nhân tốt giống ta như vậysẽ hối hận a.” Chu Kính Tổ an ủi vỗ vỗ nàng, đề nghị nói: “Đến, hiện tại cáchhôn lễ còn có nửa tháng, chúng ta trốn nhà đi! Chờ thời điểm thành thân rồi trởvề.”

“Được được! Hiện tại mau đi đi! Ngô, mang theo ngânlượng nhiều một chút, chúng ta đi chơi cho thống khoái!” Đạo đức lương tâm củaLiễu tiểu thư bị cơn đói bụng cắn xé không còn lại gì, khoái trá phụ họa nói.

“Đương nhiên! Đến, chúng ta đi trước Kim khố chôm mộtchút châu báu. Nàng tới xem, nơi này có cái thông đạo bí mật, đào gần mười nămlão cha cũng không có phát giác, có lợi hại không?” Chu công tử căn bản khôngbiết lương tri là cái gì, đắc ý triển lãm công trình bản thân mình kiêu ngạo,nỗ lực làm hư người yêu.

Một lát sau, Chu lão gia nhận được tin tức, ngửa mặtlên trời thét dài, tê liệt ngã xuống đất. Trời ạ! Vì sao? Vì sao hắn chỉ có mộtđứa con trai? Còn có, vì sao hắn lại chọn đứa con dâu này? A! Cực kỳ bi thảm a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.