Một ngày trời trong nắng ấm, Thanh Thanh mang trà bướcvào khuê phòng của tiểu thư, “Trà đến, tiểu…” Ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữađem khay trà hất đổ.
Liễu Nguyệt Nhu cười cười xoay người, “Thế nào? Xem cóđược hay không? A, nguyên lai ta mặc nam trang nhìn rất anh tuấn nha.” Lời nàycũng không giả, nàng mặc nho sam trắng, trường bào màu xanh, trên đai lưng cònđeo một khối ngọc bích, mái tóc vấn cao, gương mặt văn sinh, hơn nữa trên taylà một cây quạt trộm lấy của đại ca, rõ ràng là một thiếu niên thư sinh tuấntú.
“Tiểu thư, người mặc thành như vậy là muốn làm gì?”Thanh Thanh không dám tỏ vẻ thưởng thức, ngược lại còn phỏng đoán không biếttiểu thư lại muốn đi gây cái họa gì, tim gan run sợ hỏi.
“Làm gì mà kinh hoảng như vậy chứ, ta mới không đi gặprắc rối.” Liễu Nguyệt Nhu bất mãn nói, xem bộ dáng Thanh Thanh kia như có họarơi xuống đầu, xem nàng như tổ ong vò vẽ sao.
Thanh Thanh không dám hỏi lại, chỉ là âm thầm cầunguyện, hi vọng tiểu thư bình an.
“Được rồi, ta đi ra ngoài!” Liễu Nguyệt Nhu vẫy vẫytay, đi nhanh bước ra tú lâu, bỏ lại tiểu nha đầu bất an.
Chu Kính Tổ tên hỗn đản này, vài ngày nay luôn ăn cơmxong liền nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không biết đếnchỗ nào tầm hoa vấn liễu. Hừ, vừa đính thân rồi thì không để vị hôn thê là nàngvào mắt! Trước kia nàng lười chõ mõm vào, nhưng hiện tại nếu hắn là vị hôn phucủa bản thân, đương nhiên không thể chỉ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-nuong-tu/3225085/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.