"Lão đại, trời đã tối. Chúng ta nên trở về thôi" Trong xe, Vương Diệp xoay đầu nói với Hắc Triệt
Ánh mắt Hắc Triệt vẫn không rời khỏi ngôi nhà nhỏ trên đồi cỏ xanh mướt
Đã hai tháng Vệ Kết rời khỏi anh, anh luôn cho người âm thầm bảo vệ cô. Cho dù là thế, anh vẫn không thể yên tâm. Hàng ngày tan ca, anh đều đến đây, lặng lẽ theo dõi đến khi ánh đèn trong căn phòng kia tắt đi, anh mới rời khỏi
"Cậu về đi"
Mở cửa bước xuống xe, anh dập tắt điếu xì gà trong tay, hướng về phía ngôi nhà nhỏ mà đi
"Lão đại" Vệ sĩ từ trong bụi cỏ đi ra, cúi đầu chào anh
"Ừ"
Bước lên cầu thang, nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi đóng lại. Anh khuỵ chân ngồi cạnh cô gái đang ngủ say trên giường. Đưa tay vén những sợi tóc rơi mặt cô, anh yêu thương đặt lên trán cô một nụ hôn
Anh nhớ cô!
Hai tháng rời xa cô, hai tháng âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn cô từ xa, anh biết cô đã đau đớn như thế nào, cô đã khóc rất nhiều
Làm sao anh có thể chạy đến ôm lấy cô vào lòng an ủi khi cô đang cố gắng tránh né anh? Sự xuất hiện của anh chỉ khiến cô thêm đau lòng
Anh đã bị sự thù hận, sự ích kỷ che đi đôi mắt, để rồi người phải nhận lấy hậu quả chính là người phụ nữ anh yêu nhất trên đời
Khi cô còn nhỏ, anh mang cô về đầu tiên là vì ý muốn trả thù. Nhưng dần dần, anh nhận ra rằng anh không thể nào quên được cô. Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541741/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.