Lúc Tô Thành Tể bước ra khỏi phòng bệnh thì thấy mẹ Tô đang dựa người vào vách tường, nhìn sàn nhà đến thất thần. Ông ấy hơi ngạc nhiên, vội bước tới, hỏi: “Sao thế?” Mẹ Tô hoàn hồn: “À, không có gì, Tiểu Manh đang ăn cơm hả?” Vừa nghe thấy vậy, Tô Thành Tể thật sự không nhịn được mà bật cười. Mẹ Tô nhướng mày, nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu… Bà đẩy cửa phòng, sau đó, đập vào mắt là cảnh tượng Tô Tiểu Manh đang vô cùng nghiêm túc ăn lấy ăn để. Nếu không phải Tô Thành Tể nhớ rõ là trưa nay mình đã cho cô nhóc này ăn rồi thì có lẽ cũng sẽ cho rằng cô đã mấy ngày không có miếng cơm nào vào bụng. “Ăn chậm một chút… coi chừng nghẹn.” Mẹ Tô bước tới bên cạnh, nhắc nhở cô. Tô Tiểu Manh gật đầu, nhưng vẫn vô cùng hăng hái gắp đồ ăn bỏ vào miệng. “Mẹ…” “Hửm?” “Lỡ đâu giữa đường không còn sức thật thì phải làm sao đây?” Trên mép cô còn dính hột cháo, mắt hướng về phía mẹ, hỏi. “Không có chuyện đó đâu.” Tô Tiểu Manh ừm một tiếng tỏ ý đã biết, rồi lại tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng. Thỉnh thoảng bụng lại nhói lên một chút, khiến cô cảm thấy chẳng còn hứng thú ăn uống gì mấy, nhưng vừa nghĩ đến bản thân phải sinh hai đứa, lỡ đâu mất sức thì tiêu đời, nên vẫn cố hết sức ăn nhiều một chút. Để giảm bớt căng thẳng cũng như đau đớn cho Tô Tiểu Manh, mẹ Tô cứ đứng mãi bên cạnh nói chuyện phiếm với cô. Đôi khi bố Tô sẽ chêm vào hai câu, vậy là đủ chọc Tô Tiểu Manh bật cười ha ha. Nhưng tất nhiên, dù mẹ Tô và bố Tô đã giúp cô dời đi hơn nửa sự chú ý thì cũng chẳng thể làm tan biến nỗi sợ hãi và bất an trong lòng cô. Từ lúc biết tin bản thân đang mang song thai, cô đã biết ngày này rồi cũng sẽ tới. Giống như lúc trước mẹ đã rất vất vả mới sinh ra mình, một ngày nào đó cô cũng phải sinh hai đứa nhỏ ra. Dù lo sợ vô cùng, nhưng cô biết chuyện này là không thể tránh khỏi. Cô vừa cười nói với bố mẹ, vừa cố nhẫn nhịn cơn đau cứ ập đến không ngừng, còn ngày càng mãnh liệt… Ao mà ngờ… bảy tháng trước, cô còn chẳng có đủ dũng khí để bỏ đứa nhỏ. Nhưng bây giờ lại có thể can đảm chờ đợi giây phút đứa nhỏ ra đời. Có lẽ… do tâm trạng đã thay đổi. Vừa nghĩ đến mình sẽ sinh cho Ân Thời Tu hai đứa bé kháu khỉnh, cô bỗng cảm thấy… mọi thứ cũng không khó chịu như cô tưởng. Dù rằng có lẽ sau khi sinh con, tất cả sẽ thay đổi. Tối nay người ở lại bệnh viện không phải bố Tô mà là mẹ Tô. Tô Tiểu Manh chẳng ngủ được gì cả, mỗi lần đang thiu thiu sắp vào giấc thì cơn đau lại ập tới, đánh thức cô dậy… Mẹ Tô dựa người vào ghế, có vẻ đã quá mỏi mệt nên đầu cứ gục lên gục xuống. Tô Tiểu Manh biết Ân Thời Tu không tới kịp, cũng không muốn quấy rầy anh… nhưng lại vô cùng muốn nghe giọng anh, cho dù chỉ là tiếng cười khẽ khàng. Cô nhìn chằm chằm di động đặt trên đầu tủ một lúc lâu thật lâu… cuối cùng cũng vươn tay cầm lấy nó. Cô không gọi Ân Thời Tu ngay mà chỉ gửi tin nhắn cho anh: chú, chú ăn cơm tối chưa? Thành Đô nhanh hơn Luân Đôn tận bảy tiếng, cô tính thầm trong lòng có lẽ bây giờ mới đến giờ cơm chiều ở Luân Đôn. Chỉ là di động thì nằm trong tay cả đêm, nhưng một tin nhắn trả lời cũng không có. Đến lúc Tô Tiểu Manh đau nhất cũng chẳng thể kiên cường nổi nữa mà rơi mấy giọt nước mặt. Cô ném di động sang một bên, cố gắng nhắm mắt thôi miên mình vào giấc ngủ. Nhưng hai cục cưng trong bụng chẳng hiểu phấn khích chuyện gì mà lăn lộn cả đêm… Tận khi trời gần sáng, hai đứa mới tạm thời ngừng nghỉ. Lúc mẹ Tô tỉnh lại, Tiểu Manh mới vừa mơ màng nhắm mắt. Bà khẽ khàng đắp chăn cho cô, nhìn khóe mắt ướt nước của cô… Dù lòng rất đau nhưng cũng không biết phải làm sao, bởi sớm muộn gì thì người phụ nữ cũng phải trải qua cửa ải này. Bà định mượn nhà bếp của bệnh viện để nấu chút cháo cho cô thế nên mở cửa bước ra khỏi phòng, ai ngờ đâu lại nhìn thấy Ân Thời Tu đang nhỏ giọng hỏi thăm y tá xem Tô Tiểu Manh nằm ở phòng nào, rồi xoay người hướng về phía bà. Ân Thời Tu nhìn thấy mẹ Tô thì vội vàng tăng nhanh bước chân, lúc đến trước mặt bà, anh khẽ thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi khiến nó càng thêm bóng bẩy. “Mẹ…” Mẹ Tô nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì… “Manh Manh… sao rồi ạ?“ “Mới vừa thiếp đi.” Ân Thời Tu gật đầu: “Thế thì tốt rồi…” “Sao… cậu lại tới đây?” Mẹ Tô nghi rằng anh vốn không hề bay tới Luân Đôn. Ân Thời Tu đánh giải thích đơn giản một chút với bà rằng số anh khá là may mắn. Thật ra bên đó có một chuyến bay cố định, đi thẳng từ Luân Đôn đến Thành Đô, chỉ là rất ít, một tuần chỉ có một chuyến. Sau khi nhận cuộc gọi của mẹ Tô xong, bên Luân Đôn vẫn chưa đến 11 giờ trưa, mà chiều hôm đó lại vừa hay có một chuyến bay thẳng từ đó đến Thành Đô. Dù công việc vẫn chưa xong, anh vẫn quyết định chạy tới sân bay. Trên đường đi, anh dùng điện thoại để bàn giao cũng như phân chia công việc còn dang dở cho cấp dưới. Chuyến bay kéo dài gần mười tiếng diễn ra khá thuận lợi, lúc Ân Thời Tu đặt chân đến Thành Đô thì đồng hồ cũng vừa điểm 5 giờ sáng, lúc chạy tới bệnh viện đã là 6 giờ. “Để tôi đi nấu chút cháo cho hai đứa, vẫn chưa ăn sáng đúng không?” “Con đã ăn một chút trên máy bay rồi ạ, mẹ nấu cho mỗi Manh Manh là được.” Ân Thời Tu nói, sau đó chỉ tay vào phòng bệnh: “Con vào thăm em ấy.” “… Ừm.” Mẹ Tô đồng ý, rồi đưa mắt nhìn Ân Thời Tu khẽ đẩy nhẹ cửa phòng, tiến vào trong. Nói thật thì… Mẹ Tô bỗng thấy hơi cảm động. Trên đời này có không ít ông chồng yêu thương, cưng chiều vợ mình, nhưng số người làm được đến bước này… thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ân Thời Tu bước tới bên cạnh giường, nhìn hàng lông mày nhíu chặt cũng như dáng vẻ đau khổ khi ngủ của Tô Tiểu Manh thì không kiềm được mà thở phào một hơi, cũng may là về kịp. Sau đó, anh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. Đúng lúc này, Tô Tiểu Manh cũng choàng tỉnh, mở to hai mắt… “Manh Manh… tôi về rồi này.” “…” Tô Tiểu Manh cứ thế trợn tròn hai mắt nhìn anh, cô tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, cho đến khi cảm giác khó chịu cùng cảm giác đau quặn từng cơn bất ngờ ập đến khiến cả người cô run lên không ngừng! Ân Thời Tu bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ chết khiếp. “Sao thế?” Anh biết trước khi phụ nữ sinh con bụng sẽ quặn đau, nhưng… lại chưa từng nghĩ đến cơn đau nó sẽ mãnh liệt tới vậy, khiến anh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy chịu không nổi. Về phần Tô Tiểu Manh, cảm giác đau đớn đó đã giúp cô nhận ra mình không phải đang nằm mơ. “Chú… không đi Luân Đôn sao?’ Ngoại trừ giả thiết này ra thì Tô Tiểu Manh không còn tìm được lý do nào để giải thích cho chuyện anh xuất hiện ở đây cả. Ân Thời Tu mỉm cười, leo lên giường, nằm nghiêng một bên, để cô gối đầu lên cánh tay mình rồi cất giọng khàn khàn: “Tôi đã hứa sẽ trở về với em mà.” “…” Nhưng anh đang ở Luân Đôn cơ mà! Cách cả nửa vòng trái đất đấy… Cô trợn trừng hai mắt nhìn anh, trong lòng vẫn cho rằng giả thiết “Thật ra anh chưa từng đến Luân Đôn” tương đối thực tế hơn một chút. Ân Thời Tu nhìn biểu cảm không tin trên mặt cô thì khẽ bật cười, nhỏ giọng nói: “Thật ra… tôi có siêu năng lực đấy, có thể dịch chuyển tức thời về bên em.” “…” Nghe anh nói vậy, Tô Tiểu Manh không cười nổi nữa, hàng lông mày khẽ cau lại, sau đó đôi mắt từ từ ửng đỏ, hốc mắt cũng ươn ướt. Cô vươn tay ôm chặt lấy eo anh, mặt vùi vào ngực anh. Cô không biết anh đã dùng cách gì để xuất hiện ở đây, nhưng… Có trời mới biết cô vui sướng đến cỡ nào. “Chú…” Cô vùi mặt trong lòng anh, cất giọng khàn khàn. “… Ơi.” “Cháu không muốn sinh đâu, cháu sợ lắm, bọn nó quậy quá chừng! Cháu đau…” Cô khẽ thì thầm, lại không ngờ rằng những lời này của cô đã khiến trái tim anh như bị siết chặt, nhói lên từng cơn. Anh vỗ nhẹ lưng cô, liên tục trấn an: “Được được, mai mốt không sinh nữa.” “… Ừm, không sinh nữa.” Tô Tiểu Manh lẩm bẩm, cảm thấy lời anh nói có gì đó là lạ, nhưng giờ cơn đau đã khiến đầu óc cô choáng váng, tê tái nên chẳng thể bắt lấy điểm lạ kia. Lúc Tiểu Manh được đưa vào phòng sanh thì mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu. Ân Thời Tu đứng bên ngoài phòng sanh, không thể nào diễn tả nổi tâm trạng phức tạp của mình lúc này. Lo lắng, căng thẳng, pha lẫn chút hoảng hốt, cộng thêm nhiều phần bất lực. Cảm giác chỉ có thể đứng ngoài lo lắng suông như vầy khiến anh thật sự cảm thấy rất xa lạ. Hôm nay Tiểu Manh thật sự rất kiên cường, nhưng cô càng tỏ ra như vậy, anh lại càng đau lòng. Có phải khi vợ mình sinh con, người chồng nào cũng mang tâm trạng như vầy không? Chỉ hận không thể trở thành người bị đưa vào phòng sanh, như vậy tốt hơn là đứng bên ngoài rồi lo lắng, bất an đủ điều. Hận không thể tiến phòng sinh người là chính mình, cũng tốt hơn như vậy lo sợ bất an. “Không sao đâu, bác sĩ bảo sức khỏe của Manh Manh rất tốt, với lại con bé còn sanh mổ nên hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Mẹ Tô bước tới trước mặt Ân Thời Tu, an ủi. Ân Thời Tu nói: “Bố mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi ạ.” “Không gấp.” “…” “Thật ra dù cậu không đến cũng không sao.” Mẹ Tô nói. Bà ấy không phải loại người không hiểu lý lẽ, Tiểu Manh cũng không phải đứa không hiểu chuyện. Cách ngày dự sanh chỉ còn khoảng bốn năm ngày, đây là điều không ai nghĩ tới. Bọn họ chỉ là gia đình bình thường, nhưng Ân Thời Tu lại là ông chủ lớn, mỗi lần ký hợp đồng là lại huy động cả mấy triệu thậm chí hơn mấy trăm triệu tài chính. Thời buổi bây giờ y học phát triển như vậy, sức khỏe của Tiểu Manh rất tốt, kết quả mỗi lần khám thai cũng ổn, không có vấn đề gì. Trong tình huống như vậy, dù Ân Thời Tu không chạy tới kịp thì bà cũng không thấy có gì đáng trách. “Con chỉ có đúng một người vợ thôi và cả đời này có lẽ em ấy cũng chỉ sanh đúng một lần, điều mà con có thể làm quá ít, nhưng ít nhất đợi đến lúc hai bọn con về già, em ấy có thể tự hào kể với bọn nhỏ rằng người làm bố như con không phải không làm gì hết.” Mẹ Tô bước đến bên cạnh anh, bà chợt cảm thấy… Ân Thời Tu quả thật không phải người bình thường. Mẹ Tô mím môi, đúng lúc này, điện thoại của Ân Thời Tu thình lình reo lên… Anh cúi đầu nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, là Ân Mộng gọi tới. Anh bắt máy: “Alo…” “Chú út, có phải sắp đến ngày dự sanh của Tiểu Manh rồi không ạ?” “…” “Chú út?” “… Em ấy đã vào phòng sinh rồi, sớm hơn dự định cả tuần lễ.” Ân Thời Tu giải thích. “Cái gì! Bắt đầu sinh rồi ạ?!” “… Ừ.” “Trời ạ…” “Có chuyện gì không?” “Cháu vốn định hỏi ngày sinh dự tính của thím là khi nào, cháu tưởng…” Ân Mộng còn đang nói, Ân Thiệu Huy đã vội chớp mắt ra hiệu cho cô ấy. “Dạ… chú út ơi, thím vào phòng sinh được bao lâu rồi ạ?” “Mới vừa vào, khi nào xong chú sẽ gọi điện báo.” “Được, cháu biết rồi!” Ân Mộng cúp máy, vội vàng báo cho Ân Thiệu Huy và Chu Mộng Cầm: “Mới vừa vào phòng sinh.” Hai tay Ân Thiệu Huy nắm chặt, cả người không thể ngồi yên, cứ đi qua đi lại. Chu Mộng Cầm nhìn đồng hồ, trong lòng lặng lẽ tính nhẩm thời gian. Ân Thời Tu tựa người vào tường, hơn hai tiếng sau, cửa phòng sinh bật mở, sau đó tiếng khóc vang dội của trẻ con vọng ra ngoài. Anh ngẩng đầu, choáng váng mặt mày… “Người nhà của Tô Tiểu Manh.” Bố Tô và mẹ Tô lập tức chạy tới, còn chân Ân Thời Tu lại như bị rót chì, trông có hơi nặng nề, chậm chạp. “Một trai một gái, cả hai đều rất khỏe mạnh.” Mẹ Tô cười lớn! “Con gái tôi đúng là quá lợi hại!” “Chồng của Tô Tiểu Manh đâu…?” Ân Thời Tu ghé sát vào, mắt dán chặt lên người hai đứa nhỏ nằm trong tay y tá, đôi mắt hơi ửng đỏ, hốc mắt lóng lánh nước… Anh ngẩng đầu, hỏi y tá: “Tiểu Manh đâu?” “Lát nữa sẽ chuyển vào phòng bệnh thường, khi nào thuốc gây tê hết tác dụng sẽ tỉnh lại.” “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn……” Mẹ Tô nhìn thấy đôi mắt ướt nước của Ân Thời Tu thì khẽ bật cười, vỗ vai anh, bảo: “Chúc mừng cậu Ân nha, gái trai đủ đầy.” Ân Thời Tu mỉm cười, hai giọt nước mắt trào khỏi khóe mi: “Mẹ, cảm ơn…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]