Tô Tiểu Manh chớp mắt thôi chưa đủ, phải dùng sức xoa mắt thật nhiều lần nữa cơ. 
Nhưng rồi cô phát hiện, càng xoa thì tầm nhìn càng mờ ảo. 
Ân Thời Tu thấy cô mặc áo ngủ, chân đi dép, nhưng lại không mang vớ, cứ vậy đừng đờ ra trước mặt mình thì cau mày, vội tiến lên tay mở bung áo khoác của mình ra, bọc cô vào trong. 
Cái bụng to của cô đụng vào người anh... 
Cảm giác thỏa mãn trào dâng từ đáy lòng. 
“Không lạnh hả?” 
Tháng ba ở Thành Đô ấm hơn Bắc Kinh rất nhiều, nhưng vẫn khó tránh khỏi chút tàn dư của mùa đông giá rét. 
“Chú... Sao lại tới đây?” 
Cô rầu rĩ hỏi, giọng nghèn nghẹn... 
“Tôi bị bố mẹ chồng của em đuổi ra khỏi nhà, ừm... Nên phải tạm thời tới xin nhà mẹ đẻ của vợ cưu mang đó.” 
Tô Tiểu Manh mở to hai mắt, đầu vẫn kề sát ngực anh, nói nhỏ. 
“Nhà mẹ đẻ của vợ cũng không chào đón chú đâu...” 
“Sao tôi lại thích nghe mấy lời trong ngoài không đồng nhất này của em thế nhỉ?” 
“Cháu đâu có trong ngoài không đồng nhất...” 
“Bảo muốn ly hôn nhưng thật ra trong lòng chẳng muốn chút nào, nói không thích tôi nhưng thật ra thích chết đi được, nói đuổi tôi đi nhưng thật ra rất muốn tôi ở lại, nói...” 
Tô Tiểu Manh ngước mắt, nhíu mày: “Ân Thời Tu, chú...” 
Còn chưa dứt lời thì đầu môi đã bị ngậm lấy, cô như cảm nhận được hương vị mệt mỏi, phong trần trên người Ân Thời Tu. 
“Ồ!... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079808/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.