“Em bé trong bụng đạp con à?” 
Tô Tiểu Manh nghiêng đầu, thấy mẹ đang nằm cạnh mình. 
“Mẹ...” 
Mẹ Tô nghiêng người, chỉnh lại mái tóc xõa trước trán của Tô Tiểu Manh, khẽ cười nói: 
“Lúc mẹ mang thai con, con cũng cực kỳ nghịch, mọi người đều nói nhất định là con trai nên mới nghịch như vậy...” 
Tô Tiểu Manh vò tóc mình lẩm bẩm: “Con làm gì có...” 
Mẹ Tô vươn tay, vuốt ve phần bụng đang nhô lên của cô: 
“Quả thật rất lớn.” 
Tô Tiểu Manh mỉm cười, hơi đắc ý nói: “Dù sao cũng hai đứa mà...” 
Mẹ Tô nhìn dáng vẻ gian xảo của cô, hôm qua cô còn còn khóc lóc ầm ĩ, vậy mà hôm nay đã rạng rỡ như ánh mặt trời rồi. 
“Bây giờ con đã biết làm mẹ rất vất vả rồi đúng không?” 
“... Vâng ạ!” 
Tô Tiểu Manh gật đầu, chí ít là trong mấy tháng mang thai này, cô thật sự cảm thấy mình rất khổ sở. 
“Đợi sau khi đứa bé chào đời, con còn phải vất vả hơn nữa.” 
Tô Tiểu Manh cau mày hỏi: “Thật không ạ?” 
Mẹ Tô nhướng mày nhìn cô, trên mặt hiện lên câu hỏi: Con cảm thấy mình có thể bớt lo à? 
Tô Tiểu Manh liếm môi, sau đó vùi đầu vào ngực mẹ Tô, lẩm bẩm: 
“Nhưng bố nói con là áo bông tri kỷ mà...” 
“Vậy bây giờ con đi hỏi ông ấy thử xem, ông ấy sẽ nói là tri kỷ hay bỏng tay...” 
Tô Tiểu Manh bĩu môi, làm nũng trong lòng mẹ. 
Mẹ Tô nhìn thấy dáng vẻ trẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079806/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.