Màn đêm kéo xuống ở thành phố Bắc Kinh. 
Đèn đường và đèn nê-ông lập lòe trên nền tuyết trắng, miêu tả một đêm không muốn cô đơn. 
Tô Tiểu Manh đã nửa năm không gặp mẹ Tô, đương nhiên muốn ngủ cùng bà. 
Sau khi mẹ Tô rửa mặt sạch sẽ, bà và Tô Tiểu Manh nằm cạnh nhau trên giường, hai đôi mắt to giống nhau nhìn lên trần nhà. 
"Ân Thời Tu là ai, có lai lịch như thế nào, Manh Manh, con có rõ không?" 
Mẹ Tô ẩn ý hỏi. 
Tô Tiểu Manh gật đầu. 
"Nếu con thực sự định ở bên cạnh cậu ta, mẹ không can thiệp. Nhưng con đường là do con lựa chọn. Nếu sau này con chịu khổ, con phải tự mình gánh chịu." 
Tô Tiểu Manh phồng má, trở mình, ôm lấy mẹ Tô: "Mẹ..." 
"Hửm?" 
"Cảm ơn mẹ…" 
"Mẹ là mẹ của con, con nói cảm ơn mẹ gì chứ?" 
Tô Tiểu Manh hít sâu một hơi, vùi mặt vào trong vòng tay của bà. 
Mẹ Tô vuốt ve lưng Tô Tiểu Manh, đột nhiên nói: "Thật ra, mẹ đã nghĩ con sẽ ở bên cạnh tên nhóc Ý Hiên đó..." 
"..." 
Tô Tiểu Manh mở mắt ra, đôi mắt đen không chút biểu tình. 
"Chú Nhâm của con luôn coi con là con dâu, haiz! Hồi còn nhỏ con thích Ý Hiên như vậy..." 
"Vậy còn mẹ? Có phải mẹ cũng luôn coi Nhâm Ý Hiên là con rể không?" 
"Ồ…" 
"Mẹ nói đi, làm gì ấp a ấp úng vậy?" 
Mẹ Tô nắm tay Tô Tiểu Manh, liếc cô một cái rồi cười nói: "Mẹ cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079725/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.