Đêm qua cô không biết mình ngủ quên như thế nào mà một tay lại đặt vào nơi không nên đặt!
Vẻ mặt Thượng Quan Nhược Hoa xấu hổ!
"Xin lỗi anh Cảnh Thiên! Em không biết, em không cố ý, em thật sự đã ngủ quên... Em..."
Nhìn vẻ mặt hoang mang, lúng túng của Thượng Quan Nhược Hoa, Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy tình yêu trong lòng càng lớn hơn.
Thực ra, anh cảm thấy đó chẳng là gì cả, dù sao cũng là một loại hưởng thụ.
Nha đầu này... anh chỉ trêu chọc cô thôi mà cô đã thu tay
Sớm biết vậy đã hưởng thụ lâu hơn một chút!
"Thế nào rồi? Cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”
Thượng Quan Nhược Hoa vươn vai.
"Có anh Cảnh Thiên ở lại với em một đêm, bây giờ em cảm thấy rất thoải mái! Chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy!"
Lý Cảnh Thiên sửng sốt, trong lòng cười khổ.
Rốt cuộc cô có biết mình đang nói gì không?
Rõ ràng anh đã ngoan ngoãn cả đêm, nhưng tại sao nghe cô nói như thể anh đã làm gì đó...
Lý Cảnh Thiên lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Thượng Quan Nhược Hoa.
"Đây là thuốc bổ, bảy ngày uống một lần, sau 14 ngày, tôi cam đoan cô sẽ không có bất cứ di chứng gì."
Mặt Thượng Quan Nhược Hoa đỏ bừng.
Chụt một tiếng, cô hôn lên má Lý Cảnh Thiên.
"Cảm ơn anh Cảnh Thiên. “Chỉ cảm ơn xuông như vậy thôi à?” Lý Cảnh Thiên vẻ mặt thất vọng, cố ý trêu chọc cô: “Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405088/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.