Lại một câu khẳng định khác.
Tim Lý Cảnh Thiên đập thình thịch!
Lên giường ư? Đây là kiểu nói chuyện gì vậy?!
Nếu người nói không phải Nhược Hoa, nếu bây giờ cô không bị bệnh, anh nhất định sẽ cho rằng người này đang lái xel
Nhưng khi cúi đầu xuống, anh chỉ nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Nhược Hoa hiện lên sự lưu luyến và không nỡ đối với mình.
"Được, tôi lên cùng cô." Anh ngồi ở mép giường, thoát khỏi vòng tay của Thượng Quan Nhược Hoa.
Thượng Quan Nhược Hoa cười vui vẻ, lập tức dịch vào trong, nhường lại nửa giường cho anh.
"Đừng ngồi ở đó, sẽ bị cảm lạnh. Anh vào trong đi, trong này ấm lắm~"
Anh kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nhược Hoa.
Phải chăng tiểu nha đầu này giống như Quả Nhi, thường lên mạng để học kiến thức mới đó chứ?
Nếu không thì làm sao có thể đoán chính xác những điểm nhạy cảm trong từng câu nói!
"Không đâu."
Tuy rằng anh cũng rất muốn lên giường nhưng vẫn còn có chút lý trí.
Bây giờ cô đang bị bệnh! Bị bệnh!
Bình thường không thể kiềm chế lợi dụng một chút cũng không sao, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể!
Lợi dụng lúc người ta lâm nguy còn không bằng cầm thú!
Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa vẫn không ngừng phá vỡ phòng ngự tâm lý của anh.
"Anh Cảnh Thiên, có thể em lạnh quá... em đổ mồ hôi liên tục, liệu có vấn đề gì không?"
“Liệu em có bị tác dụng phụ gì không?” “Tim em đau quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405087/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.