Bạch Uy Vũ nhìn thấy màn này, cuối cũng không chịu nổi cũng đứng dậy, đưa tay kéo Mạc Nhi Nhi đi nhanh ra ngoài, âm thầm cầu phúc cho cô, lão đại bọn họ bị bệnh sạch sẽ, tuy không nặng đến nổi biến thái, nhưng có điều, tay cô dơ như vậy bám vào áo anh, nhất định kết quả sẽ không tốt đẹp.
Mộc Nghiêm Từ không để ý đến cái áo bị cô làm dơ, cũng không ngại tay cô đang bẩn, kéo cô ôm vào lòng hạ tay bế cô về phòng, nếu đã bẩn thì hai người có thể đi tắm, dù gì cô cũng đã ăn no, vận động một chút giúp thức ăn tiêu hóa nhanh cũng tốt.
" đây không phải phòng tôi". cô đưa mắt nhìn căn phòng trước mặt, quay sang nhìn anh nói.
" đây là phòng tôi". anh là cố tình sau, lúc nãy anh đã cho người đem đồ của cô sang phòng anh, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ ở chung phòng với anh tại phòng của anh.
" Á, anh làm gì vậy". cô vừa tắm xong, bây giờ lại bị anh quăn vào bồn tắm.
" áo tôi bị em làm bẩn". anh lại cố tình không trả lời câu hỏi của cô.
" vậy anh tắm một mình, kéo theo tôi làm gì".
" em vừa ăn xong nếu ngủ ngay sẽ không tiêu hóa được, tôi giúp em hoạt động một chút, tiêu hóa sẽ tốt hơn". Anh vô sỉ nhìn cô nói, tay nhanh chóng cởi bỏ y phục rồi kéo cô lại nhanh chóng cởi đồ của cô.
" Mộc Nghiêm Từ, tên vô sỉ nhà anh".
" được, vậy tôi sẽ cho em thấy tôi vô sỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-sung-ai-the-lao-dai-xin-kiem-che/255662/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.