Bạch Uy Vũ nghe cô gọi mình là tiểu Vũ khuôn mặt biến sắc, muốn lên tiếng phản bác nhưng lời nói của anh vang lên, cậu đành nuốt vào trong.
" không sao". Mộc Nghiêm Từ đi đến kéo cô ngồi trên đùi mình, cô cũng không phản kháng, cô không muốn chọc giận anh, sợ anh đổi ý lại nhốt cô vào phòng, thêm cái nữa là cô không thể phản kháng, vì cô không đấu lại anh.
Bọn họ kinh ngạc nhìn cô ngoan ngoãn an vị trong lòng anh, cô cũng thức thời thật.
Cô đưa mắt nhìn tất cả món ăn trên bàn, toàn là món cô thích, thật chất cô món nào cũng thích.
Đưa tay muốn cầm lấy đùi gà, nhưng với không tới, liền có một cánh tay dài hơn lấy giúp cô.
Anh đem dĩa đùi gà đặt trước mặt cô, vui vẻ nhìn cô ăn.
Cô ăn rất ngon miệng, quên luôn việc người mình đang ngồi trong lòng vẫn chưa ăn gì, như chợt nhớ, liền quay sang nhìn anh.
" Mộc Nghiêm Từ, tại sao anh không ăn". Cô gọi thẳng tên họ của anh, đối với anh, nghe cô gọi đã quen, nhưng đám người trước mắt chỉ xíu nữa là cắn đứt lưỡi của mình.
Bọn họ run sợ nhìn cô, có phải cô rất thường xuyên ăn gan, nên gan của cô mới to lớn như vậy, dám gọi thẳng tên lão đại bọn họ.
Trái lại với vẻ mặt cầu phúc cho cô, vẻ mặt anh lại rất vui vẻ, một chút tức giận cũng không có.
" không đói". Anh vừa dứt lời đùi gà liền đưa đến trước miệng anh.
" ngon lắm". cô đưa đùi gà đang ăn của mình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-sung-ai-the-lao-dai-xin-kiem-che/255661/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.