"Huyết Long Huyết Hổ chào đức vua!" Khi những lời của chiến thần Long Hổ vang lên...
Khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ kinh hoàng, con người gần như muốn rớt ra ngoài.
Đức vua?
Bọn họ có nghe lầm không? Chiến thần Long Hổ thực sự gọi người đó là đức vua?
Đại não của mọi người đều mất đi khả năng hoạt động, sóng gió trong lòng nổi lên, hai mắt đờ đẫn nhìn chiến thần đang quỳ trên mặt đất.
Chiến thần Long Hổ là tôn sư đỉnh cấp, trên cả vạn người mà lại quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy. "Không thể nào! Sư phụ, hai người nhất định có nhầm lẫn gì rồi. Sao một tên rác rưởi lại có thể là vua gì chứ?"
Bạch Hổ không thể tin được mà gầm lên. Không ngờ, vừa dứt lời. "Câm miệng!"
Chiến thần Long Hồ cùng nhau gầm lên, đồng thời lạnh lùng nhìn Bạch Hổ: "Mày là cái gì là dám xúc phạm đức vua? Nếu không có sự bồi dưỡng của đức vua thì sẽ không có chiến thần Long Hổ như vậy giờ đâu."
Bồi dưỡng?
Mọi người lại một lần nữa sững sờ, vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy đang xúc phạm Bạch Hổ khi nói Bạch Hổ là đệ tử của đệ tử của anh, không ngờ lời anh nói lại là sự thật!
Chiến thần Long Hổ lại do người mình này bồi dưỡng sao? trước mặt "Không thể! Đây là không thể nao! Dựa vào cái gì chứ, tại sao?"
Bạch Hổ hét lên một cách điên cuồng, không thể tin được rằng hai chiến tướng của mình thực sự được luyện hóa bởi một tên còn trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-ngu-quen/1764145/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.